Trời mưa phùn lất phất như lòng người không yên. Ở ngoại ô thành phố, khu nghĩa trang cao cấp lặng lẽ giữa đồi thông gió thổi vi vu. Nguyễn Mỹ Lan — nữ tỷ phú nổi tiếng, chủ tịch tập đoàn Tân Hòa Phát — bước xuống từ chiếc xe sang trọng, tay ôm bó cúc trắng, ánh mắt đượm buồn. Hôm nay là giỗ thứ ba của chồng bà – ông Trần Minh Hoàng, một doanh nhân tài giỏi, từng là trụ cột cả gia đình.
Từ sau ngày ông mất trong tai nạn giao thông bí ẩn, Mỹ Lan thay chồng tiếp quản cơ nghiệp, trở thành một trong những nữ doanh nhân quyền lực nhất nước. Thế nhưng, nỗi đau mất chồng chưa bao giờ nguôi ngoai. Mỗi năm, đúng ngày này, bà lại về đây một mình, không trợ lý, không vệ sĩ, chỉ để được lặng lẽ đối thoại với chồng dưới tán thông già.
Nhưng hôm nay có gì đó khác.
Khi bước tới gần mộ, Mỹ Lan sững lại.
Một cô bé – chừng bảy tuổi – quần áo rách bươm, đang ngồi lau từng viên đá quanh phần mộ chồng bà bằng một chiếc khăn rách. Bên cạnh là một túi nilon chứa vài mẩu bánh mì khô. Cô bé lau cẩn thận, như thể quen thuộc, rồi cúi đầu thầm thì điều gì đó.
Mỹ Lan bất giác lùi lại nửa bước. Bà chưa từng thấy cô bé này. Cũng chẳng ai ngoài gia đình biết rõ ngày giỗ chồng bà.
Bà lên tiếng:
— Cháu làm gì ở đây?
Cô bé giật mình, đứng phắt dậy, gương mặt lấm lem nhưng ánh mắt trong veo:
— Dạ… cháu chỉ lau mộ giúp thôi ạ… Cháu không ăn cắp gì đâu…
— Cháu biết ông ấy là ai không?
Cô bé cúi đầu, không trả lời. Một lát sau, em nói khẽ:
— Cháu… biết ạ. Cháu đến đây nhiều lần rồi. Mỗi tuần một lần…
— Vì sao?
Cô bé ngập ngừng. Nhìn vào đôi mắt nghiêm nghị của Mỹ Lan, em lắp bắp:
— Cháu… là con của ông ấy.
Câu nói rơi xuống như sét đánh ngang tai.
Mỹ Lan tái mặt.
Bà nhìn kỹ cô bé, thấy thấp thoáng đường nét quen thuộc — vầng trán cao, sống mũi thẳng, ánh mắt trầm lặng — giống hệt người chồng quá cố. Trái tim bà đập loạn.
— Cháu… nói dối! — bà gần như hét lên.
— Cháu không nói dối đâu! Cháu tên là Trần Minh Khánh… Mẹ cháu kể… bố cháu là ông Trần Minh Hoàng.
Tối hôm đó, Mỹ Lan cho người điều tra mọi thông tin về cô bé. Sự thật phơi bày khiến bà rụng rời:
Cô bé tên thật là Trần Minh Khánh, mẹ là Ngọc Hân, từng là thư ký riêng của ông Hoàng nhiều năm trước. Qua lời kể của người hàng xóm, sau cái chết của ông Hoàng, Ngọc Hân sống lặng lẽ cùng con trong căn nhà trọ rách nát, không một ai giúp đỡ. Một năm trước, Ngọc Hân qua đời vì bệnh nặng. Từ đó, Khánh lang thang, sống bằng nghề nhặt ve chai và xin ăn.
Mỹ Lan im lặng hàng giờ trong phòng làm việc. Bà nhớ lại những chuyến công tác mà chồng bà kéo dài cả tháng. Những lần ông Hoàng đột nhiên bận rộn, né tránh khi bà muốn đi cùng. Trực giác của một người vợ mách bảo bà có điều gì đó chưa bao giờ được nói ra. Nhưng bà không ngờ, bí mật ấy lại là… một đứa con gái.
Mỹ Lan tìm đến nơi Khánh trú tạm – một căn chòi dựng ven bãi rác, nồng nặc mùi ẩm mốc. Khi bà đến, Khánh đang gấp vỏ lon vào bao tải, tay chân dính đầy bụi bẩn.
— Cháu không cần làm thế nữa. Đi theo cô.
Cô bé hoảng sợ:
— Cô… là ai?
— Cô là vợ của bố cháu.
Khánh lùi lại, định bỏ chạy.
— Cô không bắt cháu làm gì đâu. Nhưng từ hôm nay, cháu sẽ không còn phải xin ăn nữa.
Tin tức về “đứa con rơi của cố doanh nhân Trần Minh Hoàng” lan khắp mạng xã hội sau khi Mỹ Lan đích thân nhận nuôi Khánh và công bố họ tên chính thức của cô bé là Trần Minh Khánh. Báo chí săn đón, dư luận dậy sóng. Nhiều người chỉ trích bà “giữ gìn hình ảnh gia đình kiểu mẫu” suốt bao năm hóa ra chỉ là giả tạo. Nhưng nhiều người khác cảm phục lòng bao dung của bà khi chấp nhận một sự thật cay đắng và hành động có trách nhiệm.
Còn trong lòng Mỹ Lan, không có điều gì đơn giản.
Những ngày đầu, giữa bà và Khánh là một khoảng cách vô hình. Dù được đưa về biệt thự xa hoa, được học trường quốc tế, được phục vụ như một công chúa nhỏ, cô bé vẫn thu mình, thường xuyên mơ thấy mẹ, và mỗi đêm đều ra ban công ngồi khóc thầm.
Mỹ Lan đã từng muốn yêu thương Khánh như con ruột. Nhưng bà không thể phủ nhận rằng, mỗi lần nhìn cô bé, bà lại thấy hình ảnh người chồng đã phản bội. Trái tim bà giằng xé giữa lòng thương và nỗi đau.
Có lần bà lặng lẽ hỏi:
— Mẹ cháu… có biết bố cháu đã có gia đình không?
Khánh gật đầu, mắt đỏ hoe:
— Mẹ bảo… chỉ cần bố yêu là đủ. Mẹ không cần gì hết. Mẹ bảo… sau này cháu lớn, nếu có cơ hội… hãy tới lau mộ bố mỗi tuần để bố không cô đơn.
Tim Mỹ Lan quặn thắt.
Nhiều tháng sau…
Một ngày nọ, bà đến trường đón Khánh. Cô bé chạy ra cổng với gương mặt rạng rỡ, giơ tấm giấy khen:
— Mẹ ơi! Con được học bổng học sinh xuất sắc!
Mỹ Lan cười lần đầu tiên sau nhiều tháng. Trong lòng bà chợt có cảm giác kỳ lạ — không còn là nỗi hận, không còn giằng xé, mà là tự hào. Một niềm vui dịu dàng, ấm áp.
Tối đó, bà ngồi trước bàn thờ chồng, đặt ảnh ông bên cạnh ảnh Ngọc Hân — người phụ nữ năm xưa bà từng căm ghét.
Bà khẽ thắp hương, mắt ươn ướt:
— Em tha thứ cho anh. Vì anh đã để lại cho em một đứa trẻ xứng đáng với tất cả tình yêu thương. Em sẽ chăm sóc nó như con ruột. Để anh và cô ấy yên lòng nơi chín suối.
Hai năm sau…
Tại buổi lễ kỷ niệm 20 năm thành lập Tập đoàn Tân Hòa Phát, một cô bé thiếu niên bước lên sân khấu, nhận danh hiệu “Người trẻ truyền cảm hứng” vì dự án “Trái Tim Đường Phố” – quỹ học bổng hỗ trợ trẻ em lang thang và mồ côi.
Cô bé tên là Trần Minh Khánh.
Mỹ Lan ngồi dưới, ánh mắt rạng ngời, bàn tay bà siết nhẹ trong lòng — nơi đang ôm bức thư viết tay từ Khánh nhân Ngày của Mẹ:
“Mẹ Lan à, con từng gọi mẹ là ‘cô’, nhưng bây giờ, nếu được phép… con muốn gọi mẹ là mẹ. Vì mẹ là người đã đưa con ra khỏi bóng tối. Nếu bố còn sống, chắc chắn bố sẽ cảm ơn mẹ mỗi ngày. Cảm ơn mẹ đã dạy con cách tha thứ, cách sống tử tế, và cách biến ký ức đau thương thành hy vọng cho người khác…”
Bà mỉm cười, khẽ gật đầu, nhìn về phía di ảnh chồng đang đặt ở hàng ghế danh dự.
Bà biết, cuối cùng… gia đình bà đã trọn vẹn.