Lòпg Se Đιếu Trộп TҺịt Ngườι!? CҺó NgҺιệp Vụ VạcҺ Trầп Bữa Gιỗ KιпҺ Hoàпg KҺιếп Cả Làпg Һoảпg sợ

Lòпg Se Đιếu Trộп TҺịt Ngườι!? CҺó NgҺιệp Vụ VạcҺ Trầп Bữa Gιỗ KιпҺ Hoàпg KҺιếп Cả Làпg Һoảпg sợ…..

Tại ngôi làng Bình Phúc, một vùng quê yên ả ở Thái Bình, một bữa giỗ tưởng chừng bình thường đã trở thành hiện trường của vụ án g;iết người ghê rợn nhất trong lịch sử địa phương. Một cô gái mất tích, một mâm cỗ lòng lợn xe điếu, và chú chó nghiệp vụ Vàng đã vạch trần tội ác kinh hoàng ẩn sau lớp vỏ tử tế của một người đàn ông, khiến cả làng rơi vào cơn ác mộng không thể quên.
Sáng ngày 10/5/2024, ông Trần Văn Dậu, 63 tuổi, một nông dân hiền lành, ít nói, mở tiệc giỗ vợ tại nhà. Ông Dậu vốn được dân làng yêu quý vì tính chịu thương chịu khó, sống cô đơn từ khi vợ mất cách đây 5 năm mà không tái hôn. Ông gửi thiệp mời cả tuần trước, đặc biệt nhấn mạnh món lòng lợn xe điếu – đặc sản tự tay ông làm. Điều này khiến nhiều người ngạc nhiên, bởi ông không giỏi nấu nướng. Ông nói thêm: “Tôi tự tay làm từ đầu đến cuối, chỉ có con Hòa giúp dọn dẹp thôi.” Hòa, 23 tuổi, mồ côi cha mẹ, sống nhờ nhà dì ruột gần đó, được nhờ phụ bếp và rửa bát.

Trưa hôm ấy, mâm cỗ bày kín sân, đĩa lòng lợn xe điếu mỡ màng, cháo lòng nóng hổi, rượu thơm mùi thóc mới. Nhưng khi khách ăn, một bà cụ khẽ nhăn mặt: “Món này lạ miệng, sao có mùi ngai ngái, không giống lòng heo bình thường.” Dù vậy, không ai nói to, mọi người lịch sự ăn uống, nói cười. Buổi giỗ kết thúc tưởng yên bình. Nhưng tối đó, Hòa không trở về. Dì cô nghĩ cô ngủ lại đâu đó, nhưng đến ngày hôm sau, gọi điện không được, qua nhà ông Dậu thì thấy cửa khóa chặt từ chiều hôm trước. Ba ngày trôi qua, Hòa vẫn bặt tăm, chỉ có đôi dép của cô nằm trước cửa sau nhà ông Dậu.

Gia đình báo công an, dân làng đồn đoán: “Chắc nó theo trai bỏ đi, đẹp thế cơ mà!” hoặc “Nó nợ tiền hàng ngoài chợ, trốn rồi!” Nhưng mẹ nuôi của Hòa, bà Bảo Phụng, khẳng định: “Con tôi không đi đâu cả, nó nói dọn giỗ xong là về.” Ông Dậu lúc này trở nên kỳ lạ: đóng kín cửa, không ra đồng, không giao tiếp. Hàng xóm thấy ông đốt gì đó trong chậu sắt, khói đen nồng nặc, ông chỉ đáp: “Đốt rơm cũ, nhà nhiều mối.” Nhưng mùi không giống rơm.

Công an tỉnh Thái Bình nhận đơn khẩn cấp, thành lập tổ điều tra đặc biệt, có sự hỗ trợ của chú chó nghiệp vụ Vàng – giống Malinois từng phá 4 vụ trọng án lớn ở miền Bắc. Chiều ngày 14/5, đội đặc nhiệm đến nhà ông Dậu. Vàng , với đôi mắt tỉnh táo và chiếc mũi nhạy bén, ngay khi vào sân đã dừng lại, rít nhẹ, rồi lao đến góc sân nơi đống tro đen còn âm ỉ. Nó cào bới lớp tro, làm lộ ra một mẩu móng tay người cháy dở. Đội pháp y nhận định: “Đây là tro tử xương hữu cơ, không phải rơm.”

Vàng tiếp tục sủa dữ dội, dẫn đội đến chuồng lợn cũ sau nhà. Khi phá khóa, mùi máu khô và thịt phân hủy pha chất tẩy xộc lên nồng nặc. Vàng cào lớp đất, lộ ra đoạn tóc dài cháy xém, dính máu khô. Tổ trưởng trầm giọng: “Khả năng cao đây là nơi nạn nhân bị sát hại hoặc xử lý xác.” Tại khu bếp, Vàng dừng trước chiếc nồi áp suất đã kỳ cọ kỹ càng. Phân tích máu cặn dưới đáy nồi cho thấy dấu vết collagen và hemoglobin người. Dưới kệ gỗ, Vàng cào trúng chiếc khăn lót bát dính máu khô, xác định là máu người, không trùng với máu ông Dậu.

Ông Dậu bị triệu tập, nhưng vẫn bình thản: “Làm gì có chuyện, tôi chỉ đốt rơm thôi.” Tuy nhiên, công an thu thập mẫu lòng lợn còn sót lại từ mâm cỗ và phần khách mang về. Kết quả xét nghiệm tại trung tâm pháp y tỉnh Thái Bình khiến cả đội điều tra chết lặng: một số mẫu chứa protein người, ADN trùng khớp với Hòa. Một điều tra viên run giọng: “Ông ta thực sự nấu người thành món ăn.” Đội trưởng gằn giọng: “Không chỉ giết người, ông ta còn chặt nhỏ, luộc lên, trộn vào cháo, đãi cả làng.”

Điều tra nguồn gốc lòng lợn, công an phát hiện ông Dậu không mua nội tạng từ lò mổ địa phương. Ông đã đặt một kiện hàng từ biên giới Lạng Sơn: 12 kg lòng heo xe điếu đông lạnh, bọc chân không, ghi là “lòng giả siêu giống thật, mềm giòn, không tanh.” Pháp y xác định một phần là mô người (của Hòa), phần còn lại là polymer công nghiệp pha gelatin động vật – loại dùng làm mô giả trong giải phẫu hoặc thực phẩm nhái nhập lậu. Ông Dậu đã trộn thịt người với lòng giả để che giấu tội ác.

Vàng dẫn đội đến nhà ông Nguyễn Văn Kính, 54 tuổi, hàng xóm và bạn nhậu thân thiết của ông Dậu, cũng có mặt trong bữa giỗ. Tại ống khói lò sưởi, Vàng tìm thấy con dao phay dính máu và tóc, cùng chiếc kẹp tóc đỏ của Hòa. Dưới lu nước, đội phát hiện mảnh áo đồng phục xanh của Hòa. Ông Kính thú nhận: “Tôi không trực tiếp giết, nhưng chứng kiến hết. Hôm đó, tôi đến sớm, thấy ông Dậu và Hòa cãi nhau. Cô ấy dọa nói cho cả làng biết ông từng ngủ với chị dâu. Tôi thấy ông Dậu bóp cổ cô, tôi hoảng. Ông ấy ép tôi cùng xử lý xác, nếu không sẽ tố tôi từng trộm tiền hợp tác xã. Tôi giúp nấu cháo, hủy xác, và mang dao về nhà để phòng thân.”

Khám xét sâu hơn, đội tìm thấy điện thoại vỡ của Hòa trong hố phân sau nhà ông Dậu, với ba đoạn ghi âm: Hòa run rẩy nói biết chuyện ông Dậu và bà Dung (chị dâu); ông Dậu quát: “Mày im mồm”; và tiếng la hét, đồ vật vỡ, rồi im bặt. Quá khứ ông Dậu cũng bị đào lại: vợ ông, bà Nguyễn Thị Liên, chết 5 năm trước, được ghi là té giếng, nhưng hàng xóm nghi ngờ vì bà không bao giờ ra giếng ban đêm. Pháp y phát hiện vết thương ở gáy bà không khớp với cú ngã. Vàng tìm thấy lá thư của bà Liên dưới bệ tượng ông địa: “Tôi biết anh và chị dâu có gì đó, tôi sẽ không tha thứ. Nếu tôi chết, xin điều tra người đàn ông tôi từng yêu.”

Ông Dậu có quan hệ bất chính với chị dâu bên vợ, bà Dung. Khi vợ phát hiện, ông đẩy bà xuống giếng, giả vờ đau khổ, tổ chức giỗ hàng năm để giữ hình ảnh người chồng thủy chung. Hòa, cháu gái bà Dung, vô tình biết chuyện, dọa tố giác. Ông Dậu giết Hòa để bịt miệng, trộn thi thể vào lòng giả, đãi cả làng như một cách trả thù xã hội. Trong lời khai, ông ta lạnh lùng: “Tôi giết để ép cả làng câm mồm, để tất cả ăn vào bụng một bí mật ghê rợn. Tôi trộn thịt Hòa với lòng giả từ Trung Quốc, nấu kỹ, thêm sả, tiêu, không ai biết cả.” Nhật ký của ông ghi: “Xác người không tanh, lòng giả không dai, nhưng trộn với nhau thì chẳng ai biết.”

Ông Kính, dù không giết người, bị ép trở thành đồng phạm vì sợ bị ông Dậu tố tội trộm cắp cũ. Ông khai: “Tôi phụ rửa ruột, đập nhỏ gan, đun cháo. Tôi nhìn cả làng ăn mà chết lặng.”

Ngày 28/5/2025, Tòa án Nhân dân tỉnh Thái Bình xét xử. Ông Dậu bị cáo buộc giết người, hủy hoại thi thể, đầu độc cộng đồng, và che giấu tội phạm có hệ thống; ông Kính bị buộc tội đồng lõa, không tố giác tội phạm. Ông Dậu lạnh lùng: “Nó đào bới quá khứ tôi, tôi giết để xóa nguy cơ.” Ông Kính run rẩy: “Tôi hèn, tôi sợ.” Tòa tuyên ông Dậu tử hình, ông Kính 20 năm tù. Mẹ nuôi Hòa ngất lịm, Vàng gầm gừ, ánh mắt đỏ ngầu.

Vàng trở thành biểu tượng công lý, được dân làng tôn vinh. Một tuần sau, tại nhà văn hóa xã, khung ảnh lớn của Vàng được trưng bày với dòng chữ: “Người bạn bốn chân của công lý.” Mẹ nuôi Hòa ôm Vàng , nghẹn ngào: “Cháu đưa con tôi về, không bằng xác thì cũng bằng sự thật.” Dân làng, từng sống thờ ơ, nay học cách nhìn người thận trọng hơn, nhân văn hơn. Một bữa cỗ, một món lòng lợn, nhưng cuối cùng, sự thật đã chiến thắng nhờ Vàng – chú chó không bao giờ cúi đầu trước tội ác.

Leave a comment

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *