Mẹ chồng từ quê lên thành phố sống cùng con trai, sau bữa ăn đầu tiên đã vội kéo vali về quê.
Càng nghĩ bà càng tủi thân và đau xót. Bà chưa từng nặng lời với con dâu, cũng hạn chế mâu thuẫn mẹ chồng nàng dâu nhưng tình hình này khó ở chung được lâu.
Bà Lan (70 tuổi) sống một mình ở vùng quê nghèo. Bà có một cậu con trai duy nhất, đã kết hôn và đang sinh sống, làm việc ở thành phố. Con trai bà rất ngoan ngoãn, hiếu thảo, luôn lo lắng mẹ sống một mình ở quê nên nhiều lần khuyên bà lên thành phố sống chung. Tuy nhiên, bà Lan không đồng ý vì không muốn đụng chạm nhiều, tránh mâu thuẫn mẹ chồng con dâu khiến con trai khó xử.
Đầu năm trước, bà Lan bị ốm khá nặng, phải nằm viện cả tháng trời. Kể từ đó, sức khỏe bà yếu hẳn đi. Con trai lo lắng, nằng nặc mời mẹ lên thành phố sống cùng để tiện chăm sóc. Nghĩ đến việc tuổi già sức yếu, đêm hôm cô quạnh, bà đồng ý. Ngày chuyển đến, các con tiếp đón và đối đãi rất nhiệt tình, sửa sang căn phòng cũ, mua đầy đủ chăn ga gối nệm mới để mẹ ở thoải mái. Bà Lan thấy thế không khỏi vui mừng.
Buổi tối, con dâu đích thân vào bếp nấu nướng nhiều món ngon để tiếp đãi mẹ chồng. Đáng nói, cô chuẩn bị đa số là món Âu như bò bít tết, khoai tây chiên, mì Ý khiến bà hơi khó ăn vì vừa không hợp khẩu vị vừa không biết cách sử dụng dao nĩa. Thấy mẹ chồng lóng ngóng cầm dao nĩa, cô con dâu cười xòa, xin lỗi mẹ chồng vì vô ý nấu mấy món không hợp khẩu vị. Cô còn nói thêm rằng hằng ngày gia đình vẫn thích ăn món Âu, ít khi ăn món ăn truyền thống vì nhiều dầu mỡ, tinh bột dễ bị béo, tiểu đường.
Tiếp đó, cô vào bếp bê đĩa bánh bao vừa hấp xong ra. Trên đĩa vỏn vẹn 3 chiếc. Cô lấy một chiếc bánh đặt vào bát mẹ chồng, hai cái còn lại chia cô và chồng mỗi người một cái. Chiếc bánh bao nóng hổi mà bà Lan ăn có mùi vị khá lạ, nhân màu xanh như lá hẹ. Quay sang con trai và con dâu, bàthấy nhân bánh của chúng có màu hồng nhạt như thịt, khác hẳn bánh của mình. Bà im lặng ăn bánh của mình, bữa ăn bớt phần náo nhiệt so với lúc mới bắt đầu.
Ảnh minh họa.
Ngày hôm sau, lúc con dâu không có nhà, bà Lan mở cửa tủ lạnh xem đồ ăn thì thấy trong tủ có túi bánh bao dư. Trong túi có 5 cái bánh, trong đó hai cái có giấy dán màu xanh, 3 cái giấy dán màu hồng. Bà nheo nheo mắt đọc phần chữ ghi ở mảnh giấy, hóa ra bánh dán giấy xanh là bánh bao nhân hẹ, bánh dán giấy hồng là bánh bao nhân thịt. Khóe mắt bà Lan cay cay, ngậm ngùi đóng cửa tủ lạnh rồi đi vào phòng, ngồi lặng thinh trên giường.
Lúc này bà mới để ý thêm, lúc lên đây con dâu mua thêm cho bà cốc nước màu xanh rồi dặn uống xong mang vào phòng để, không để chung ngoài phòng khách để khỏi nhầm lẫn. Thế nhưng, ở phòng khách cốc uống nước đều là cốc thủy tinh, làm sao có thể nhầm lẫn với cốc nhựa xanh của bà. Đến cả dép đi trong nhà của bà cũng được đặt riêng ở một kệ khác, cách khác xa kệ giày dép của con trai và con dâu. Hay bát đũa ăn của bà cũng dường như được con dâu đánh dấu riêng, để xa đồ chung của vợ chồng. Càng nghĩ bà càng tủi thân và đau xót. Bà chưa từng nặng lời với con dâu, cũng hạn chế mâu thuẫn mẹ chồng nàng dâu nhưng tình hình này khó ở chung được lâu.
Sáng sớm hôm sau, khi con dâu không có nhà, bà nói với con trai rằng muốn về quê sống cho tự do, thoải mái, ở thành phố đông đúc ồn ào bà khó ngủ. Sau đó, bà chủ động kéo vali đã được sắp xếp từ đêm qua ra ngoài và nói lời tạm biệt tới con trai.
Về đến nhà, bà khoan khoái hít thở bầu không khí trong lành, tự do. Dù sao bản thân cũng có lương hưu để chi tiêu hàng ngày nên không quá thiếu thốn, cứ sống thoải mái ở quê, rảnh rỗi sang nhà hàng xóm chơi, trò chuyện còn sung sướng hơn nhốt mình trong căn nhà nhỏ chật hẹp ở chung cư.