Chưa sống ở nhà con trai được bao lâu, cụ bà đã thay đổi suy nghĩ, muốn trở về quê hương.
Dưới đây là những chia sẻ của bà Chu Lan, 62 tuổi, sống tại Trung Quốc:
Tên tôi là Chu Lan, 62 tuổi, sống ở một vùng quê nghèo ngoại ô thành phố Quảng Đông, Trung Quốc. Tôi có một cậu con trai đã lấy vợ, hiện đang sinh sống ở thành phố. Con trai tôi vốn là một đứa trẻ ngoan ngoãn và hiếu thảo. Nó và vợ thường xuyên về quê để mời bố mẹ lên thành phố sống chung. Bản thân tôi là người thích sự yên tĩnh, thảnh thơi và cũng không muốn làm phiền cuộc sống riêng của 2 đứa nên đã nhiều lần từ chối.
Đầu năm trước, chồng tôi mắc bạo bệnh rồi qua đời. Tôi sống một mình thấy rất buồn và cô đơn. Do đó, khi vợ chồng con trai mời lên thành phố sống, tôi đã đồng ý mà không cần suy nghĩ thêm. Ngày chuyển đến, 2 đứa tiếp đón và đối đãi với tôi rất nhiệt tình.
Ảnh minh họa
Buổi tối, con dâu đích thân vào bếp nấu ăn để tiếp đãi mẹ chồng. Nó nấu món canh măng theo kiểu thành phố nên mùi vị khá lạ lẫm với tôi, ngoài ra còn có một vài món đồ Tây trông rất lạ mắt. Bữa tối đó chỉ có món bánh bao là quen thuộc bà lão già này. Khi con dâu bê đĩa bánh bao lên bàn, trên đĩa chỉ có vỏn vẹn 3 chiếc.
Trong bữa ăn, con dâu chủ động lấy bánh đặt vào bát của tôi. Chiếc bánh bao nóng hổi mà tôi ăn có mùi vị rất lạ. Bên trong có thứ gì đó màu xanh như hành lá kèm thêm một chút hương vị của tỏi. Khi ăn, tôi có chút sững lại vì chưa từng thưởng thức chiếc bánh bao nào có vị như vậy. Quay sang con trai và con dâu, tôi thấy nhân bánh của chúng có màu hồng nhạt như thịt.
Đến đêm, khi 2 đứa ngủ say, tôi vào bếp, mở cửa tủ lạnh ra ngắm nghía một chút thì phát hiện một túi bánh bao bóc dở. Trong túi có 2 loại bánh được đánh dấu bằng miếng giấy dán bên dưới. Loại giấy xanh là nhân hành tỏi, loại giấy hồng là nhân thịt cừu.
Ảnh minh họa
Lúc đó, tôi có chút chạnh lòng và buồn tủi. Tôi thầm nghĩ, bản thân đã già yếu chẳng ăn được bao nhiêu, vì sao con dâu lại đối xử với mình như vậy. Về phòng, tôi nghĩ xem trước giờ đã từng nặng lời với con dâu bao giờ hay chưa. Càng nghĩ tôi càng tủi thân và đau xót cho chính mình.
Sáng sớm hôm sau, đợi khi con dâu không có nhà, tôi chủ động kéo vali đã được sắp xếp từ đêm qua ra ngoài và nói lời tạm biệt tới con trai. Tôi lấy lý do bản thân không thích sự ồn ào của thành phố nên muốn trở về quê sống cho yên tĩnh. Con trai khuyên nhủ một hồi nhưng vẫn chẳng thể nào thay đổi được quyết định của tôi.
Về đến nhà, tôi lặng người một lúc rồi đứng lên dạo quanh khu vườn phía sau. Tôi nghĩ, dù sao bản thân cũng có lương hưu để chi tiêu hàng ngày nên không nhất thiết phải lên thành phố để hưởng thụ. Tôi cũng không muốn con dâu ghét bỏ mình hay tỏ thái độ khi sống chung. Có lẽ trong tương lai, tôi sẽ hỗ trợ chúng việc chăm sóc con cái. Còn cuộc sống hiện tại ở quê đã đủ để khiến bản thân tôi hài lòng.