Cậu Bé Vιệt Bιếп Mất Bí Ẩп Tạι Mỹ. 17 Năm Sau, Bức TҺư Lạ Hé Lộ Sự TҺật KҺιếп Ngườι Mẹ Bàпg Hoàпg

Cậu Bé Vιệt Bιếп Mất Bí Ẩп Tạι Mỹ. 17 Năm Sau, Bức TҺư Lạ Hé Lộ Sự TҺật KҺιếп Ngườι Mẹ Bàпg Hoàпg

Những ngày đầu mùa thu ở California, bầu trời vàng óng, lá bắt đầu đổi màu và gió nhẹ thổi qua từng mái hiên nhà. Trong một căn hộ nhỏ ở khu người Việt, chị Hoa ngồi lặng trước bàn thờ, đôi mắt đã cạn khô nước mắt sau gần hai thập kỷ sống trong đau đáu. Trên bàn thờ là di ảnh của một cậu bé tầm tám tuổi, khuôn mặt bầu bĩnh, ánh mắt lanh lợi. Dưới tấm ảnh là một dòng chữ nhỏ viết tay: “Con yêu mẹ. Đợi con nhé.”

Câu chuyện của chị bắt đầu từ năm 2006, khi gia đình chị quyết định rời Việt Nam sang Mỹ theo diện đoàn tụ. Chồng chị, anh Toàn, đã qua Mỹ trước đó ba năm, làm việc chăm chỉ ở tiệm nail và gửi tiền về đều đặn. Khi giấy tờ bảo lãnh hoàn tất, chị và con trai là bé Khánh—lúc ấy mới tròn 7 tuổi—lên đường sang đất nước xa lạ với nhiều hy vọng.

Những tháng đầu ở Mỹ không dễ dàng. Chị Hoa không biết tiếng, công việc tay chân nặng nhọc, đồng lương ít ỏi. Anh Toàn thì làm suốt tuần, có khi mười hai tiếng mỗi ngày. Khánh học lớp hai tại trường tiểu học gần nhà. Tuy chưa quen môi trường mới, nhưng thằng bé lanh lợi, thông minh và rất thương mẹ. Buổi tối, Khánh hay ngồi học bên cạnh mẹ, dạy mẹ từng chữ tiếng Anh cơ bản. Mỗi lần thấy mẹ buồn, nó lại ôm chầm lấy, thủ thỉ: “Mẹ đừng khóc, con học giỏi, sau này sẽ làm bác sĩ, xây nhà to cho mẹ.”

Hạnh phúc tuy giản dị nhưng đầy hy vọng.

Nhưng rồi… bi kịch ập đến vào một ngày tháng 3 năm 2007.

Hôm đó là thứ Sáu. Anh Toàn làm ca tối, chị Hoa nhận làm thêm ở tiệm giặt ủi. Chị nhờ hàng xóm đưa Khánh đi học như mọi khi, rồi dặn con chiều về ở nhà đợi mẹ. Thế nhưng khi chị về đến nơi lúc gần 7 giờ tối, căn hộ im lặng đến lạ. Không có tiếng TV, không tiếng chân con chạy ra đón. Chị Hoa gọi tên Khánh, không ai trả lời. Trên bàn còn nguyên bát mì gói chưa ăn. Cửa không khóa, không có dấu hiệu xáo trộn.

Chị hoảng loạn chạy khắp khu, hỏi hàng xóm, gọi cảnh sát. Anh Toàn về, nghe tin thì mặt tái mét, suýt ngất. Cả cộng đồng người Việt bàng hoàng. Họ lập nhóm tìm kiếm, in ảnh Khánh dán khắp các góc phố, xin trích xuất camera từ trường học, trạm xe buýt, siêu thị gần nhà… Nhưng tất cả đều vô vọng. Không ai thấy Khánh. Không một manh mối.

Thời gian trôi qua, hy vọng tắt dần. Cảnh sát xếp vụ án vào danh sách mất tích không giải quyết được. Chị Hoa từ chối tin con đã chết. Chị giữ căn phòng nhỏ của Khánh y như ngày nó biến mất—sách vở còn nguyên, gối chăn ngay ngắn. Mỗi tối, chị ngồi ở ngưỡng cửa, tay cầm chiếc áo con mặc hôm cuối cùng, mắt nhìn về con đường vắng.

Mười bảy năm như thế trôi qua.

Căn hộ nhỏ giờ chỉ còn chị Hoa. Anh Toàn vì áp lực và cảm giác tội lỗi mà rơi vào trầm cảm rồi đột quỵ mất cách đây 6 năm. Không chồng, không con, không ai thân thích, chị sống lặng lẽ bằng tiền trợ cấp và làm móng tại tiệm quen. Mỗi sáng, chị đều thắp nhang trên bàn thờ con, đọc một đoạn kinh, rồi mới rời nhà. Ai cũng thương chị. Người ta gọi chị là “người mẹ bất tử của bé Khánh.”

Tháng 10 năm 2024, một lá thư lạ xuất hiện trong hộp thư trước cửa nhà chị. Phong bì vàng, không có người gửi, chỉ ghi đúng ba chữ viết tay run run: “Gửi mẹ Hoa.”

Chị bối rối. Đã lâu rồi không có ai viết thư tay cho chị. Khi mở ra, chị thấy một mảnh giấy cũ kỹ, nét chữ nguệch ngoạc như của trẻ con:

“Mẹ ơi, con là Khánh. Con không biết mẹ còn sống không. Nếu mẹ nhận được thư này, làm ơn đến nhà thờ Grace số 78 đường Raymond vào ngày Chủ nhật. Con sẽ ở đó. Đừng nói ai biết. Con sợ.”

Tay chị run lẩy bẩy. Lá thư không có ngày gửi. Không ghi tiểu bang hay thành phố nào, chỉ có địa chỉ.

Một phần trong chị muốn ném nó đi—sợ là trò đùa ác ý. Nhưng trái tim người mẹ mách bảo chị không thể bỏ qua.

Ngày hôm sau, chị xin nghỉ làm, bắt chuyến xe đường dài theo địa chỉ trên thư. Đó là một thị trấn nhỏ thuộc bang Oregon, cách nơi chị ở gần một ngày di chuyển.

Chủ nhật. Trời âm u, gió lạnh.

Nhà thờ Grace hiện ra như trong mơ—mái ngói đỏ, tường trắng, cây thánh giá cao vút. Chị bước chầm chậm vào sân, tim đập thình thịch. Phía cuối dãy ghế là một người đàn ông trẻ, dáng cao gầy, tóc đen, mặc sơ mi xanh. Khi nhìn thấy chị, anh đứng bật dậy, mắt mở to, rồi run rẩy bước tới.

“Mẹ… là mẹ… thật sao?”

Chị đứng chết lặng. Dù người trước mặt đã trưởng thành, nét mặt ấy, đôi mắt ấy—không thể lẫn đi đâu được.

“Khánh? Con… là con thật sao?”

Họ ôm chầm lấy nhau, giữa nhà thờ vắng. Không cần xét nghiệm, không cần bằng chứng. Một người mẹ luôn nhận ra con mình.

Khi cảm xúc lắng xuống, Khánh đưa mẹ ra công viên gần đó. Họ ngồi trên ghế đá. Câu chuyện mà anh kể khiến chị Hoa chết lặng.

“Con không mất tích. Con bị bắt cóc.”

Hôm đó, khi đi học về, có một người đàn bà gốc Á, trạc tuổi ba mươi, tiếp cận Khánh trước cổng trường. Bà ta nói mẹ bị tai nạn, đang chờ ở bệnh viện. Khánh hoảng quá, đi theo không chút nghi ngờ. Rồi cậu bé bị đưa lên xe, nhốt trong một căn nhà lạ.

Người phụ nữ đó tên Mei Linh, từng bị sảy thai không lâu trước đó. Bị sang chấn tâm lý, bà ta tin Khánh là “con trai đã mất của mình chuyển kiếp trở lại.” Cảnh sát sau này phát hiện Mei Linh từng sống gần nhà chị Hoa, từng đi ngang qua tiệm giặt ủi nơi chị làm. Bà ta ám ảnh với hình ảnh hai mẹ con chị.

Suốt nhiều năm, Khánh sống trong một gia đình giả tạo. Mei Linh ép cậu gọi mình là mẹ. Mỗi lần Khánh nhắc đến mẹ Hoa, bà ta đánh, bỏ đói. Cậu bé sống trong sợ hãi, dần dần quên mất chính tên thật của mình. Sau này, khi Mei Linh bị ung thư giai đoạn cuối, bà ta mới cho Khánh biết sự thật. Trước khi chết, bà để lại một phong bì chứa ảnh, giấy khai sinh cũ, và địa chỉ nhà chị Hoa.

Khánh mất thêm ba năm để lấy lại danh tính, vượt qua chấn thương tâm lý và tìm đường trở về.

Và bức thư… là cách anh thử xem mẹ còn sống không.

Chị Hoa nghe xong, nước mắt cứ thế tuôn trào. Chị nắm lấy tay con trai, run giọng:

“Mẹ không trách con. Mẹ chỉ sợ mình chết mà không được nhìn thấy con lần cuối. Giờ mẹ có thể nhắm mắt được rồi.”

Khánh đưa mẹ về nhà mình. Một căn hộ nhỏ, nhưng gọn gàng và ấm cúng. Anh làm đầu bếp cho một quán ăn châu Á, sống độc thân. Từ hôm đó, chị Hoa ở lại với Khánh, bắt đầu lại một cuộc đời tưởng chừng đã kết thúc.

Họ không có lại được mười bảy năm đã mất. Nhưng họ có nhau, ở thì hiện tại.

Mỗi tối, chị vẫn thắp nhang trên bàn thờ. Nhưng tấm ảnh cậu bé đã được thay bằng ảnh mới—một người đàn ông trưởng thành, đứng bên mẹ, cười rạng rỡ.

Trên khung ảnh, chị viết tay một dòng:

“Con đã trở về. Mẹ không còn cô đơn nữa.”

Leave a comment

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *