Ông Bình, một người đàn ông khắc khổ với làn sóng da rám nắng vì sương gió, cả đời gắn bó với chiếc xe ôm cũ kỹ trên những con phố nhộn nhịp của Hà Nội. Vợ ông, bà Lan, xung quanh năm mài giũa chiếc móng ngựa và xe rác, giữ cho những con đường của Thủ đô luôn sạch đẹp. Cuộc sống lam lũ nhưng gia đình ông bà luôn tràn ngập tiếng cười của hai con: Nam, cậu con trai cả đang bước vào kỳ thi đại học quan trọng, và bé Hà, cô con gái út xinh xinh, lanh lợi.
Thấu hiểu sự vất vả của con trai trong suốt những năm tháng sách, ông Bình đã hứa, nếu Nam thi đỗ đại học, cả nhà sẽ có một chuyến du lịch Hạ Long. Đó là ước mơ nhỏ nhoi mà cả gia đình ấp ủ lâu dài, một phần thưởng đáng xứng đáng cho những nỗ lực không ngừng của Nam và cũng là dịp để cả nhà có những kỷ niệm đẹp bên nhau.
Ngày Nam nhận giấy thông báo tuyển, cả nhà rộng rãi tiếng cười. Ông Bình dù phải bắt chiu từng đồng cũng quyết tâm thực hiện lời hứa. Cả gia đình đấu kiếm chuẩn bị cho chuyến đi. Nam hồi hộp mường tượng về vẻ đẹp kỳ vĩ của Vịnh Hạ Long qua những trang sách và thước phim. Bé Hà thì không ngừng hỏi về những hòn đảo đá vôi và những câu chuyện cổ tích về vùng biển này.
Ngày cả gia đình đặt chân lên du thuyền, ánh mắt ai ai cũng bí quyết niềm vui. Ông Bình ôm tay vợ, bà Lan tựa đầu vào vai chồng, người ngắm nhìn những con sóng xanh biếc. Nam và Hà không rời mắt khỏi khung cảnh thiên nhiên hùng vĩ, những hòn đảo đá vôi cốt như những tòa lâu đài cổ kính mọc lên giữa biển khơi.
Nhưng niềm vui ngắn suy luận băng đảng. Khi chiếc du thuyền đang trôi nhẹ trên vịnh, bầu trời xanh trong nhịp lân vũ mây. Gió lên nổi từng cơn mạnh, mưa nhẹ nhàng xuống xả xả. Những con sóng náo nhiệt thi nhau hấp vào thuyền, tạo ra chiếc tàu chao sóng dội. Tiếng la hét loạn vang lên khắp nơi.
Trong cơn bão loạn, một làn sóng lớn tràn vào, nhấn chìm một phần con tàu. Mọi thứ đều trở nên hỗn loạn. Nam cố gắng chăm sóc vào một chiếc ghế tuyệt vời gọi tên bố mẹ và em gái. Nước lạnh tuôn vào mũi, cậu đừngi với cơn mưa giông bão.
Khi con tàu cô úp, Nam cánh cánh ra ngoài. Cậu cố gắng ngoi lên mặt nước, trong cơn tuyệt vọng xung quanh, tìm kiếm bóng dáng thân quen. Tiếng mưa xối xả, tiếng sóng biển ầm ầm rú át đi mọi âm thanh khác. Cậu gọi khả năng cả giọng, nhưng không ai trả lời.
Trong làn nước lạnh và bóng tối mù mịt, Nam cố gắng đi theo một mảnh vỡ của con tàu. Hình ảnh bố mẹ và em gái hiện lên trong tâm trí cậu bé. Cậu nhớ nụ cười hiền hậu của bố, ánh mắt dịu dàng của mẹ và tiếng cười trong trẻo của Hà. Tất cả như những thước phim quay chậm, gieo vào lòng cậu một nỗi sợ hãi và bất lực cùng cực.
Mặc dù kiệt sức, Nam vẫn cố gắng bỏ vùng, hy vọng mong manh sẽ tìm được người. Nhưng biển cả bao la và hung dữ, như đã sẵn sàng tất cả. Sau nhiều giờ vật lộn trong vô vọng, Nam tăng dần nhận ra sự thật đau đớn: Chuyến đi Hạ Long mà cả nhà mong ước đã trở thành chuyến đi cuối cùng của gia đình cậu.
Khi bình minh rạng rỡ, những tia nắng yếu ớt xuyên qua màn mưa, Nam được năng lượng cứu hộ tìm thấy trong tình trạng kiệt sức và tiến loạn. Cậu là người duy nhất sống sót trong gia đình bốn người. Đặt chân lên bờ biển, Nam như một cái xác không lỗ. Cậu thẫn nhìn về phía bờ biển khơi, nơi những người thân yêu của cậu mãi mãi lại.
Từ một cậu bé học sinh nghèo vượt khó, Nam mong trở thành một đứa trẻ mồ côi, mất đi cả gia đình chỉ sau một chuyến đi. Ước mơ về cánh cổng đại học giờ đây trở nên vô nghĩa. Hạ Long, nơi lẽ ra sẽ là kỷ niệm đẹp, giờ đây chỉ tip lên trong nỗi đau nỗi đau và mất mát không gì bù đắp được. Cuộc đời cậu, từ nay về sau, sẽ mang một vết sâu sâu, nhắc nhở về chuyến đi định mệnh và sự vô thường của số phận.