Ngày cưới đã được định sẵn. Nhà gái dựng rạp, treo đèn kết hoa tưng bừng. Lan – cô dâu – ngồi trong phòng trang điểm, tay run run khi thợ làm tóc quấn từng lọn tóc mỏng lên máy. Hôm nay, cô sẽ khoác chiếc váy cưới trắng tinh, trở thành cô dâu đẹp nhất.
Nhưng khi đồng hồ điểm 8 giờ sáng – giờ nhà trai phải sang rước dâu – điện thoại Lan đổ chuông. Đó là mẹ anh Hưng, chồng sắp cưới của cô. Bà nói bằng giọng lạnh tanh:
– Gia đình bác xin lỗi, nhưng đám cưới hôm nay không thể diễn ra. Hưng nó đổi ý rồi. Nó bảo không hợp nên thôi, khỏi cưới.
Lan chết lặng. Cây lược trên tay thợ trang điểm rơi xuống nền nhà lách cách. Cô không khóc, chỉ cảm thấy tim mình như bị ai bóp nghẹt, hơi thở nghẹn lại. Mọi người nhốn nháo, bố mẹ Lan sững sờ, khách khứa xôn xao ngoài sân.
Người thân khuyên cô bỏ váy cưới, tháo khăn voan. Nhưng Lan chỉ im lặng, đôi mắt ráo hoảnh, nhìn chằm chằm vào bóng mình trong gương. Một lúc sau, cô đứng dậy, gọi điện thoại cho ai đó, giọng dứt khoát:
– Anh giúp em thuê gấp 20 xe ôm nhé. Gọi họ đến nhà em, càng sớm càng tốt. Giá bao nhiêu cũng được.
Chỉ chưa đầy 30 phút, trước ngõ nhà Lan đã dàn hàng chục chiếc xe máy. Các bác xe ôm mặc áo khoác đủ màu, tay cầm mũ bảo hiểm, ngơ ngác nhìn nhau không hiểu chuyện gì. Lan bước ra, vẫn nguyên váy cưới, gương mặt trắng nhợt nhưng ánh mắt kiên nghị.
– Các bác làm giúp cháu một việc. Hôm nay cháu bị hủy hôn, nhưng rạp đã dựng, khách đã mời, cháu không muốn bố mẹ mất mặt. Các bác hãy giả làm nhà trai, đón cháu sang rạp cưới. Cháu sẽ gửi mỗi người một khoản công xứng đáng.
Mọi người ồ lên, cảm thương cô gái trẻ. Không ai từ chối. Thế là, đoàn xe rồ ga tiến vào sân, xếp hàng chỉnh tề. Lan được dìu ra, ngồi lên một chiếc xe máy, theo sau là hàng dài “nhà trai” bất đắc dĩ. Khách khứa hai bên đường ngạc nhiên, không hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Khi tới rạp cưới, Lan bước xuống xe, ngẩng cao đầu bước qua thảm đỏ. Dưới ánh đèn vàng, chiếc váy cưới của cô lấp lánh rực rỡ. Cô cầm micro, giọng vang lên rành rọt:
– Hôm nay, lẽ ra tôi đã trở thành vợ của người mà tôi yêu thương suốt 3 năm. Nhưng anh ấy đã bỏ tôi ngay trước giờ rước dâu. Tôi đau, nhưng tôi không cho phép mình gục ngã. Đám cưới này tôi vẫn tổ chức, không phải để níu kéo một kẻ hèn nhát, mà để cảm ơn cha mẹ đã nuôi tôi khôn lớn, để họ không phải cúi mặt xấu hổ vì con gái bị bỏ rơi trong ngày trọng đại.
Nước mắt lăn dài trên má Lan. Khách mời xung quanh im lặng, rồi đồng loạt vỗ tay. Bố mẹ cô ngồi hàng ghế đầu, lặng lẽ lau nước mắt. Họ chưa bao giờ thấy con gái mình mạnh mẽ và kiêu hãnh đến thế.
Sau buổi “lễ cưới” ấy, câu chuyện của Lan lan truyền khắp khu phố. Nhiều người nói cô dại khờ, nhưng cũng không ít người ngưỡng mộ. Ít nhất, cô đã giữ được danh dự cho gia đình mình, và chứng minh rằng, hạnh phúc không đến từ một người đàn ông, mà đến từ chính sự mạnh mẽ của bản thân.
Một tháng sau, Lan nhận được lời mời làm quản lý truyền thông cho một công ty lớn. Trong buổi phỏng vấn, giám đốc hỏi cô:
– Vì sao cô lại làm thế trong đám cưới?
Lan mỉm cười:
– Vì tôi hiểu, phụ nữ có thể yếu đuối khi yêu, nhưng không bao giờ được yếu đuối khi bảo vệ lòng tự trọng của mình.
Giám đốc gật đầu hài lòng. Và ngay khoảnh khắc ấy, Lan biết, đám cưới bị hủy hôm đó… không phải dấu chấm hết, mà là khởi đầu mới cho cuộc đời cô.