Đi trao quà cho bà con vùng cao, giám đốc s/ững s/ờ khi gặp người yêu cũ đang xếp hàng, anh đang chuẩn bị bước tới chỗ cô thì một đứa trẻ ào tới. Hóa ra đứa bé ấy chính là…

Trên con đường đất đỏ ngoằn ngoèo giữa núi rừng Tây Bắc, đoàn xe từ thiện từ từ tiến vào bản nhỏ nơi cái rét như cắt da vẫn còn vương vấn trong tiết xuân. Người dân đã xếp hàng ngay ngắn từ sớm, gương mặt lấm tấm sương nhưng ánh mắt đầy mong chờ.
Dương – giám đốc một công ty lớn ở thành phố – ngồi trên chiếc xe đi đầu. Là người kín tiếng, ít ai biết rằng chuyến đi lần này với anh không đơn thuần chỉ là từ thiện. Bởi nơi đây là vùng đất mang theo một phần ký ức mà anh tưởng đã bị thời gian vùi lấp.

Sau khi dựng bàn phát quà, Dương đứng lặng một lúc nhìn dòng người nối nhau. Chăn, áo, bánh kẹo lần lượt được trao tận tay từng người dân. Cho đến khi ánh mắt anh chợt sững lại nơi cuối hàng.

Một người phụ nữ mặc áo khoác cũ, mái tóc dài được buộc gọn, gương mặt dù gầy đi nhiều nhưng đường nét thì không thể lẫn vào đâu được.

Hà.
Mối tình đầu, người từng yêu anh bằng cả trái tim và cũng là người đã rời bỏ anh không một lời giải thích… cách đây hơn năm năm.

Cô đang cúi đầu, ôm chặt túi quà đơn sơ, không hề hay biết có một ánh mắt đang dõi theo mình từ xa. Dương đứng như chôn chân tại chỗ. Trái tim anh đập nhanh như lần đầu gặp cô trong giảng đường đại học năm nào.

Anh bước chậm về phía cô, môi mấp máy định gọi tên.
Nhưng đúng lúc ấy…

Mẹ ơi!” – một giọng trẻ con lanh lảnh vang lên.
Một cậu bé chừng bốn, năm tuổi chạy ào tới, ôm chầm lấy chân Hà.

Dương chết lặng. Nhưng điều khiến anh choáng váng hơn là khi cậu bé ngẩng đầu lên nhìn anh – đôi mắt to tròn, sống mũi cao, chiếc cằm cương nghị… tất cả như phản chiếu chính anh lúc nhỏ.

Hà cũng đã nhìn thấy anh. Gương mặt cô sững lại. Ánh mắt thoáng hoảng hốt, rồi dịu xuống thành một nỗi buồn khó tả.

Dương lắp bắp, mắt không rời khỏi cậu bé:
Hà… thằng bé… là…
Cô siết chặt tay con, im lặng một lúc lâu rồi mới nhẹ nhàng gật đầu:
Là con anh.

Một cơn gió lạnh thốc qua, nhưng Dương cảm thấy lòng mình nóng bừng.
Tại sao em không nói gì? Tại sao em lại biến mất?

Giọng anh không gay gắt, mà chỉ nghẹn ngào như kìm nén quá lâu.
Hà cúi mặt. Đôi mắt rưng rưng.
Năm ấy, em biết mình mang thai khi anh đang đứng trước cơ hội lớn nhất đời người. Em sợ… sẽ là gánh nặng. Em không muốn kéo anh xuống. Rồi… em bỏ về đây, sống lặng lẽ, nuôi con một mình.

Dương nắm chặt tay, mắt đỏ hoe.
Anh không cần sự hy sinh đó. Nếu biết, anh đã tìm em bằng mọi giá.

Hà khẽ lau nước mắt, kéo cậu bé đứng lên.
Thằng bé tên là Minh. Em chưa từng giấu nó về cha mình. Nó luôn hỏi em… rằng ba có giống siêu nhân không.
Cậu bé rụt rè ngước nhìn Dương.
Chú… là ba cháu thật hả?
Dương ngồi thụp xuống, mở rộng vòng tay run run:
Không phải chú… Ba đây, con à.
Cậu bé chạy đến ôm chầm lấy anh, còn Dương siết chặt con vào lòng như thể sợ khoảnh khắc này sẽ vụt mất.
Khung cảnh bản nghèo bỗng yên lặng, nhiều người trong đoàn cũng lặng đi. Một cuộc đoàn tụ không hề báo trước, giữa núi rừng, giữa những gió lạnh và lòng người ấm áp.
Dương quay sang Hà, ánh mắt kiên định:
Anh sẽ không để hai mẹ con em sống lặng lẽ nữa. Anh đã bỏ lỡ năm năm rồi… đừng bắt anh bỏ lỡ thêm một ngày nào nữa.
Hà mỉm cười, lần đầu tiên sau nhiều năm. Nụ cười như nắng sau cơn mưa dài.
Và rồi, dưới bầu trời xám tro ấy, ba người họ – một gia đình nhỏ – đứng lặng bên nhau, giữa bản làng nghèo khó, giữa tiếng cười con trẻ vang vọng khắp rừng xanh.

Leave a comment

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *