Đêm Sài Gòn mưa như trút. Giữa cơn mưa tầm tã ấy, trong con hẻm nhỏ nghèo nàn của quận 8, một tiếng kêu cứu vang lên giữa màn đêm đặc quánh. Không ai dám ló đầu ra, trừ một cậu bé gầy gò, áo quần rách rưới đang che dù cho một người phụ nữ nằm bất động giữa vũng máu. Điều cậu không biết là, người phụ nữ ấy là một cảnh sát ngầm đang mang thai—và hành động dũng cảm của cậu đã vô tình mở ra một vụ án kinh hoàng liên quan đến cả một mạng lưới tội phạm, lan đến tận những cái tên chóp bu trong xã hội…
Tên nó là Minh, mười ba tuổi, sống cùng bà ngoại trong căn nhà tạm nằm sâu trong một con hẻm ở quận 8, TP.HCM. Mẹ mất sớm, ba bỏ đi biệt tăm. Minh kiếm sống bằng cách đi bán vé số dạo và phụ việc vặt cho quán cơm gần nhà. Dù còn nhỏ nhưng Minh nhanh nhẹn, gan lì, và nhất là rất thương bà.
Tối đó, trời đổ mưa. Minh đang đạp xe về, vé số bán chưa hết, lòng nặng trĩu. Khi đi ngang một khu nhà hoang gần bờ kè, cậu nghe tiếng động lạ: tiếng rên rỉ, xen lẫn tiếng cười sặc mùi lưu manh.
Cậu rón rén tiến lại, nép sau một bức tường nứt nẻ. Trong bóng tối, dưới ánh sáng lờ mờ của đèn đường bị hỏng một bên, cậu thấy ba gã đàn ông xăm trổ đang đánh đập một người phụ nữ. Cô ấy mặc thường phục, người bê bết máu, bụng lộ rõ dấu hiệu mang thai.
Một tên gằn giọng:
– Con này lắm chuyện, dám theo dõi anh Lâm à? Không biết luật giang hồ à?
Cậu bé run lên, nhưng không kịp suy nghĩ. Cậu chộp lấy một cục gạch ven đường, ném mạnh vào đầu tên đứng gần nhất.
– Bốp!
Tên đó chửi thề, máu rịn trên trán. Cả bọn quay lại, nhưng Minh đã kéo người phụ nữ nằm đó và lao vào hẻm khác. Cậu chạy không ngoái đầu, mặc tiếng chửi đuổi phía sau và cả cơn mưa quất vào mặt.
Minh đưa cô vào căn nhà cũ kỹ của mình. Bà ngoại hốt hoảng khi thấy máu me đầy người, nhưng vẫn nhanh tay lấy khăn lau và đun nước nóng.
Cô gái mở mắt yếu ớt, giọng lạc đi:
– Cảm ơn… Tôi là… thượng úy Lan… Cảnh sát hình sự…
Bà Minh tái mặt, còn Minh thì sững người. Cậu bé chưa từng gặp ai làm nghề cảnh sát, lại còn là phụ nữ. Lan lấy trong áo ra một vật nhỏ, chính là máy ghi âm. Cô cầm tay Minh, giọng khẩn trương:
– Trong này có bằng chứng… đừng để ai lấy được… Có người trong ngành dính líu…
Trước khi ngất lịm, cô chỉ nói được một cái tên: “Lâm Sọ Sắt”.
“Lâm Sọ Sắt” là ai, Minh chưa từng nghe. Nhưng bà của Minh thì biết. Bà run lên:
– Trời ơi… Nó là đại ca giang hồ vùng này. Từng bị bắt mà thoát ra không hiểu bằng cách nào. Nghe nói có người chống lưng rất lớn…
Minh ngồi thừ. Cậu hiểu chuyện này quá sức mình. Nhưng khi nhìn thấy gương mặt tái nhợt của Lan đang nằm mê man, và bàn tay đặt lên bụng đang căng tròn, cậu biết mình không thể làm ngơ.
Minh trốn học, cẩn thận mang chiếc máy ghi âm đến chú Quang, chủ quán cơm quen làm công an đã nghỉ hưu. Quang nghe đoạn ghi âm – là cuộc trao đổi giữa Lâm và một kẻ bí ẩn về một lô hàng ma túy được nguỵ trang trong lô hàng cứu trợ từ nước ngoài gửi về. Giọng người đàn ông kia rõ ràng là lãnh đạo cấp cao trong một cơ quan lớn.
Quang tái mặt:
– Minh, cháu dính vô chuyện lớn rồi… Nếu mày đưa cái này ra ánh sáng, không chỉ Lâm, mà cả một hệ thống sẽ bị vỡ…
Minh hỏi:
– Nếu không đưa ra ánh sáng thì sao?
Quang im lặng. Còn Minh thì siết chặt tay.
– Vậy thì để cháu làm.
Từ khi chú Quang giữ bản sao chiếc máy ghi âm, Minh bắt đầu bị theo dõi. Một chiếc xe máy màu đen không biển số thường đậu ở đầu hẻm. Một buổi tối, khi đang mua cháo cho bà, Minh bị chặn giữa đường.
Một gã đàn ông đội nón lưỡi trai kéo khẩu trang xuống, giọng trầm đe dọa:
– Mày tên Minh đúng không? Tao nghe nói mày thích xen chuyện người lớn…
Gã giơ tay định túm lấy cậu thì một tiếng còi hú vang lên từ xa. Gã nguyền rủa, leo lên xe phóng mất.
Minh thở dốc, tim đập thình thịch. Cậu biết, nếu không làm gì, sớm muộn gì cậu và bà cũng bị “bịt miệng”.
Ba ngày sau, thượng úy Lan tỉnh lại. Cô yếu nhưng ánh mắt sáng rực khi thấy Minh còn giữ nguyên chiếc máy ghi âm.
– Cháu… giỏi lắm. Nhưng cháu cần biết: cái này không thể giao cho bất kỳ ai trong ngành… Có người cấp cao tiếp tay cho Lâm.
Cô đưa cho Minh một danh sách viết tay với ba cái tên, được giấu trong lót áo ngực:
Đại tá Trịnh – Cục phó Cảnh sát điều tra ma túy
Thiếu tướng Khôi – Chủ tịch quỹ viện trợ chống nghèo
Ông Lâm – Giang hồ đội lốt doanh nhân, chủ doanh nghiệp xuất nhập khẩu
– Đây là trục tội ác. Nếu một mắt xích bị lộ, hai người còn lại sẽ lập tức thủ tiêu chứng cứ – Lan nói – Cháu chỉ có một cơ hội.
Minh gật đầu, cậu bắt đầu hành động.
Chú Quang nhờ mối quan hệ cũ giới thiệu Minh gặp chị Hà, phóng viên tự do từng bị đe dọa vì điều tra tiêu cực.
Hà nghe đoạn ghi âm và sửng sốt.
– Nếu công khai cái này, sẽ có người mất chức, thậm chí tử hình…
– Còn nếu không công khai? – Minh hỏi lại – Thì bao nhiêu người vô tội sẽ chết vì ma túy, vì bị lừa từ “viện trợ”?
Hà lặng người. Chị quyết định dùng trang web riêng để đăng tải đoạn ghi âm, kèm theo một bài viết chi tiết vạch trần mối liên hệ giữa Lâm – Trịnh – Khôi. Đồng thời, Hà chuyển toàn bộ tài liệu cho một đơn vị điều tra độc lập trực thuộc Bộ Công an, nơi có uy tín và đang theo dõi vụ buôn lậu ma túy từ lâu.
Chị cảnh báo:
– Khi bài viết lên, cháu và cô Lan sẽ bị săn lùng. Phải chuẩn bị tinh thần.
Đúng như dự đoán, chỉ một ngày sau khi bài báo đăng, cả khu hẻm nhà Minh bị lục soát bởi “người lạ mặt”. Họ tự xưng là cảnh sát nhưng không có giấy tờ gì rõ ràng. May mắn, Minh và Lan đã trốn vào một khu nhà bỏ hoang được Quang bố trí trước.
Lâm Sọ Sắt thì nổi điên. Báo chí rùm beng, hàng viện trợ bị niêm phong, ba công ty dưới tay hắn bị kiểm tra tài chính đột xuất.
Bên Bộ Công an, một nhóm điều tra đặc biệt được lập dưới sự chỉ đạo trực tiếp của Thiếu tướng Hữu – người từng bị Lâm hãm hại nhưng vẫn sống sót. Tướng Hữu quyết không để tội phạm nhởn nhơ.
Minh lần đầu bước chân vào trụ sở Bộ Công an với vai trò nhân chứng chính. Trong phòng họp, giữa hàng loạt điều tra viên, luật sư, phóng viên, cậu bé 13 tuổi thuật lại mọi chuyện từ đêm mưa định mệnh đó.
Một điều tra viên nói nhỏ:
– Cậu bé này cứu không chỉ một người phụ nữ… mà còn cứu cả một đất nước khỏi một vũng lầy ung thối.
Một tháng sau, cả ba cái tên trong danh sách đều bị bắt khẩn cấp. Các chứng cứ thu thập được từ máy ghi âm và tài liệu mà Hà – Minh – Lan cung cấp đủ để khởi tố với tội danh buôn bán m;ai th;úy xuyên quốc gia, r;ửa t;iền, và cấu kết nội bộ để tham nhũng viện trợ nhân đạo.
Lan được tuyên dương, nhưng cô từ chối lên báo. Cô muốn yên ổn nuôi đứa con sắp chào đời. Minh được Bộ trao học bổng đặc biệt, cho phép chuyển về học tại trường nội trú chất lượng, với sự bảo vệ dài hạn.
Ngày Minh rời khu hẻm, bà ngoại cầm tay cậu, nước mắt rưng rưng:
– Bà không ngờ thằng bé bán vé số lại dám lật cả một ổ rắn độc…
Cậu bé mỉm cười, mắt hướng về bầu trời Sài Gòn vừa hửng nắng sau những ngày mưa triền miên.
– Con chỉ làm điều đúng thôi, bà ơi.
Câu chuyện của Minh là minh chứng rằng: không cần quyền lực, không cần tiền bạc, chỉ cần lòng dũng cảm và một trái tim biết đúng sai – cũng có thể làm nên những điều chấn động cả một quốc gia.