Bé Gáι 6 Tuổι Gặp Một Bạп Gιṓпg Hệt MìпҺ Ở Trườпg, Mẹ Táι Mặt KҺι NҺìп TҺấү Kết Quả Xét NgҺιệm ADN

Minh Thư sống một mình cùng con gái sáu tuổi – bé Lan Chi – trong một căn hộ nhỏ thuộc quận Cầu Giấy, Hà Nội. Cô là nhân viên kế toán cho một công ty thương mại điện tử, công việc đều đặn nhưng không kém phần bận rộn. Cuộc sống làm mẹ đơn thân chưa bao giờ là dễ dàng, nhưng đối với Minh Thư, chỉ cần mỗi sáng được nhìn thấy nụ cười của con gái là cô đủ động lực để tiếp tục bước tiếp.
Lan Chi là một cô bé hoạt bát, thông minh và lém lỉnh. Mỗi ngày bé đều có những câu chuyện tưởng tượng dí dỏm, lúc thì kể về bà tiên, khi thì về một chú gấu biết nói chuyện. Minh Thư quen với việc mỉm cười nghe con nói, vừa thương vừa lo – bởi cô hiểu tâm hồn trẻ nhỏ luôn đầy màu sắc và dễ bị ảnh hưởng.
Cho đến một buổi sáng thứ Hai tưởng như bình thường…
Lan Chi đột nhiên nói:
– Mẹ ơi, hôm nay ở lớp con gặp một bạn… giống hệt con luôn đó!
Minh Thư bật cười:
– Lại tưởng tượng nữa hả? Chắc bạn ấy để tóc giống con nên con thấy thế thôi.
Cô không mảy may bận tâm, như bao lần con bé kể chuyện tưởng tượng. Nhưng Minh Thư đâu ngờ rằng, câu nói ngắn ngủi ấy sẽ là mồi lửa châm ngòi cho một hành trình đầy nước mắt và bất ngờ phía trước.
Buổi chiều hôm đó, Minh Thư đến trường mẫu giáo đón con như thường lệ. Những đứa trẻ ríu rít chạy ra cổng, ánh nắng chiều nhẹ nhàng đổ xuống sân trường. Nhưng một hình ảnh bất ngờ khiến cô sững sờ, chân như chôn chặt tại chỗ.
Lan Chi bước ra, tay nắm tay với một bé gái khác. Cả hai cười nói vui vẻ. Nhưng điều khiến Minh Thư choáng váng không phải là sự thân thiết ấy… mà là gương mặt của bé kia – giống hệt Lan Chi như hai giọt nước.
Cùng mái tóc, cùng ánh mắt, thậm chí là… cùng vết bớt nhỏ dưới xương quai xanh bên phải – đặc điểm mà cô tưởng chỉ con gái mình mới có.
Cô giáo đứng cạnh liền lên tiếng:
– À, đó là Hà Vi. Bé mới chuyển về lớp, sống cùng cha mẹ nuôi trong khu tập thể. Bé là trẻ bị bỏ rơi ở bệnh viện từ khi mới sinh, hoàn toàn không có thông tin về cha mẹ ruột…
Lời giới thiệu nhẹ nhàng ấy như bóp nghẹt trái tim Minh Thư. Cô cố gắng giữ vẻ mặt bình thản, nhưng bên trong là một cơn bão đang gào thét. Hà Vi… giống hệt con cô? Lại từng bị bỏ rơi? Cùng một độ tuổi?
Đêm đó, khi Lan Chi đã ngủ say, Minh Thư ngồi lặng một mình trước điện thoại. Cô mở lại từng bức ảnh từ 6 năm trước – ngày sinh của con. Những tấm hình cũ kỹ hiện lên: phòng sinh, lồng kính, bàn tay nhỏ bé của một đứa trẻ sinh non…
Và rồi – ký ức bị chôn vùi trỗi dậy.
Cô đã từng sinh đôi.
Hai bé gái chào đời trong ca mổ cấp cứu ở tuần thai thứ 32. Khi tỉnh dậy sau cơn mê, bác sĩ thông báo một bé gái không qua khỏi – không có hình ảnh, không có giấy chứng sinh. Chỉ là một cái tên được đặt vội: Hà Mi, rồi biến mất mãi mãi.
Minh Thư đã từng đau đớn tột cùng. Nhưng thời gian, công việc, cuộc sống… đã cuốn cô đi. Cô dặn lòng quên đi nỗi đau ấy, tập trung chăm sóc cho Lan Chi – đứa bé còn lại.
Nhưng giờ đây, một cô bé giống hệt Lan Chi, trạc tuổi, có vết bớt y hệt, lại từng bị bỏ rơi trong bệnh viện… Liệu có phải con gái cô chưa từng chết?
Minh Thư bắt đầu âm thầm tìm hiểu. Cô dò hỏi cô giáo về gia đình nuôi của Hà Vi, rồi tìm cách tiếp cận nhẹ nhàng. Cô ngỏ lời xin phép được đưa cả hai bé đi chơi vào cuối tuần – như một người mẹ muốn kết nối các bạn nhỏ.
Trong lúc ấy, cô âm thầm làm một việc khác: lấy mẫu tóc của Hà Vi và Lan Chi, gửi đi xét nghiệm ADN.
Mười ngày chờ đợi là mười ngày dài như thế kỷ. Cô không dám nói với ai, cũng không thể chia sẻ điều gì với Lan Chi. Bởi nếu điều cô nghi ngờ là sai… thì cô cũng không muốn gây tổn thương cho bất kỳ ai.
Nhưng… nếu là thật?
Ngày nhận kết quả, tay Minh Thư run bần bật. Bao nhiêu cảm xúc hỗn độn: hy vọng, lo sợ, day dứt… dồn cả vào lúc cô mở phong bì.
Kết luận: Hai bé gái có quan hệ huyết thống cấp 1 – cùng mẹ sinh ra.
Giây phút đó, nước mắt Minh Thư trào ra như suối. Trái tim cô thắt lại… không phải vì sự xác nhận, mà vì suốt 6 năm qua, cô đã đánh mất một nửa sinh mệnh mình từng mang trong người.
Sau nhiều ngày suy nghĩ, Minh Thư hẹn gặp cha mẹ nuôi của Hà Vi – những người tốt bụng đã nuôi nấng đứa bé bị bỏ rơi. Cô không đến để tranh giành, mà chỉ để chia sẻ sự thật. Cuộc trò chuyện kéo dài nhiều giờ, với nước mắt và những cái ôm nghẹn ngào.
Người mẹ nuôi kể rằng họ nhận bé từ một y tá trong bệnh viện, với giấy tờ ghi là trẻ sơ sinh bị bỏ rơi. Không ai điều tra, không ai tìm kiếm, bởi hồ sơ bị làm mờ hoặc cố tình giấu nhẹm.
Họ không biết bé có một người mẹ đang từng ngày thương nhớ mình.
Sau cùng, hai gia đình thống nhất không tách rời hai bé. Họ chọn cách để cả hai chị em được đoàn tụ, cùng nhau lớn lên như đúng định mệnh đã sắp đặt.
Lan Chi và Hà Vi – hai cái tên nay lại được gọi cùng nhau trong tiếng cười giòn tan của trẻ nhỏ.
Minh Thư ngồi bên khung cửa sổ, nhìn hai đứa con gái song sinh đang chơi đùa. Trong ánh mắt cô – là sự vỡ òa, là tình yêu, là cả một hành trình đã khép lại bằng tình mẫu tử trọn vẹn.

Leave a comment

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *