KιпҺ Hoàпg Hà Nộι: Vợ Sát Hạι CҺồпg – Gιấu X.ác Vào Bể CҺứa Nước Rồι Đι Du LịcҺ NҺư Ko Có CҺuүệп Gì
Chiều ngày 2/4/2024, anh Lâm – một người đàn ông ngoài bốn mươi – tìm đến căn hộ 802 thuộc một chung cư cao tầng ở quận Bắc Từ Liêm, Hà Nội. Đây là nhà của em gái rể anh – chị Nguyễn Thị Nhàn – và chồng là anh Phạm Văn Quân. Họ đã mất liên lạc vài ngày.
Cửa khóa, đèn tắt, rèm buông kín như thể không ai còn ở đây. Tuy nhiên, điều khiến anh Lâm chú ý không phải sự im lặng, mà là… mùi lạ từ vòi nước bếp. Khi anh mở vòi rửa tay, dòng nước đục ngầu chảy ra, kèm mùi tanh khó chịu khiến anh rùng mình.
Linh cảm có chuyện không ổn, anh lập tức gọi tổ kỹ thuật của tòa nhà lên kiểm tra bể chứa nước ngầm. Khoảng 30 phút sau, khi nắp bể vừa được mở ra, cả nhóm kỹ thuật choáng váng lùi lại. Bên trong là một hỗn hợp nước sinh hoạt bốc mùi lạ, nổi váng và lẫn những dấu hiệu khiến người ta không thể xem thường.
Khu vực tầng 8 ngay lập tức bị phong tỏa. Một đội pháp y được cử đến.
Chủ căn hộ – chị Nhàn, 33 tuổi, làm kế toán – không có mặt tại Hà Nội. Theo thông tin từ mạng xã hội, cô đang đi du lịch ở Đà Nẵng, check-in bãi biển, uống cà phê, và chia sẻ hình ảnh vui vẻ với dòng trạng thái: “Phụ nữ là phải biết yêu bản thân.”
Còn chồng cô – anh Quân – đã không ai gặp từ đêm 27/3. Cư dân nhớ rằng anh từng mặc áo sơ mi xanh đậm, xách theo túi nhỏ, lên tầng nhưng không bao giờ thấy xuống.
Camera an ninh ghi lại một chi tiết bất thường: cùng đêm đó, một người đàn ông lạ mặt xuất hiện, đi lên căn hộ 802, và ở lại rất lâu. Người này được xác định là Vũ Minh Tùng – một shipper từng làm việc cùng tòa nhà với chị Nhàn. Nhiều người thấy anh ta ra vào căn hộ vài lần trong tháng qua, dù không có quan hệ thân thích gì.
Cảnh sát tiến hành khám xét căn hộ 802. Phòng khách ngăn nắp, nhưng nhà tắm và bếp có dấu hiệu được dọn dẹp kỹ bất thường. Tường gạch còn mùi hóa chất, ống thoát nước từng bị tháo. Trong hộc bếp, tổ điều tra phát hiện túi dụng cụ gồm dao làm bếp, găng tay cao su, và các vật dụng không rõ lý do tồn tại trong một gia đình bình thường.
Mẫu xét nghiệm cho thấy: vết sinh học phù hợp với danh tính anh Quân.
Đồng thời, một hóa đơn đặt hàng trên mạng cho thấy: ngày 25/3, một đơn hàng gồm dao chặt, vali cỡ lớn, túi ni lông… được giao tới chính căn hộ này. Người nhận là… Nguyễn Thị Nhàn.
Ngày 4/4, cảnh sát phối hợp sân bay Nội Bài bắt giữ chị Nhàn ngay khi cô vừa đáp chuyến bay về từ Đà Nẵng. Trên người cô là váy trắng, túi hàng hiệu, mũ rộng vành. Gương mặt không có biểu hiện sợ hãi.
Tại cơ quan điều tra, chị ban đầu phủ nhận. Nhưng khi điều tra viên đưa ra những bằng chứng rõ ràng, cùng đoạn ghi âm tiếng gọi khóc của con gái nhỏ:
“Mẹ ơi… mẹ về với con…”
Chị Nhàn bắt đầu im lặng.
Sau nhiều giờ, chị thừa nhận: mình đã không còn hạnh phúc trong cuộc hôn nhân ấy từ lâu. Chị cho rằng người chồng luôn kiểm soát, lạnh nhạt và khiến chị ngột ngạt trong chính tổ ấm của mình. Từ đó, tâm lý lệch lạc hình thành, rồi càng lúc càng lệch xa khỏi giới hạn đạo đức.
Khi quen biết với Tùng – một người từng lắng nghe, an ủi chị – mối quan hệ ngoài luồng dần phát triển. Và đến một đêm, khi người chồng ngủ say, bi kịch đã xảy ra. Tùng được cho là người tiếp tay trong việc… “phi tang dấu vết”.
Trong phiên thẩm vấn, khi được hỏi: “Cô có hối hận không?”
Chị Nhàn im lặng rất lâu, rồi đáp:
“Sống trong một cuộc hôn nhân không tình yêu, đôi khi còn đáng sợ hơn cả cái chết.”
Nhưng luật pháp không đứng về cảm xúc. Hai người phải chịu trách nhiệm trước pháp luật.
Sau khi sự việc được công bố, cư dân chung cư H3 rúng động. Nhiều gia đình chuyển đi, hệ thống nước bị tháo dỡ, trẻ em gặp sang chấn tâm lý. Người ta vẫn truyền tai nhau về “căn hộ 802” như một câu chuyện buồn và đầy ám ảnh.
Bản án đã được tuyên. Nhưng những câu hỏi còn đọng lại:
Có bao nhiêu cuộc hôn nhân đang chết dần trong im lặng?
Có bao nhiêu người mỉm cười trên mạng, nhưng giấu bên trong là vực thẳm?
Có người chết vì bị giết.
Có người chết trong cô đơn.
Và có những mối quan hệ – khi không còn sự yêu thương – lại trở thành ngòi nổ cho những điều kinh khủng nhất.
Xin đừng để tổ ấm trở thành nơi kết thúc của một đời người.
Và đừng để lòng người trở thành vũng nước lặng tưởng trong, nhưng đang giấu kín cả một cơn bão ngầm.