Vợ bỏ đi từ lúc 2 cô con gái có 3 tháng tuổi, một ông Minh đã “gà trống nuôi c:on”…30 năm sau 2 chị em trở thành những tỷ phú giàu nhất Việt Nam.

Năm 1995, tại một làng quê nghèo ven sông Cổ Chiên, ông Minh, một người đàn ông hiền lành, làm nghề thợ mộc. Ông lấy vợ muộn, đến tuổi 40 mới có được hai cô con gái sinh đôi – AnNgọc. Nhưng hạnh phúc chưa kéo dài được bao lâu, vợ ông – một phụ nữ trẻ hơn ông gần 15 tuổi – bỏ đi không lời từ biệt khi hai đứa bé mới tròn ba tháng tuổi.
Không để bản thân gục ngã, ông Minh bế hai con vào lòng, ngước nhìn mái nhà tranh rách nát mà tự nhủ:
“Không có mẹ, tụi nhỏ vẫn phải lớn lên thành người.”

2. Những năm tháng cơ cực:

Ông Minh vừa làm thợ mộc thuê ban ngày, vừa nhận làm đồ thủ công vào ban đêm. Đôi bàn tay ông chai sạn, đôi mắt mờ đi vì mất ngủ. Ông tự học cách may tã, pha sữa, dỗ con khi sốt, kể chuyện cổ tích bằng giọng mộc mạc. Những lúc thiếu sữa, ông pha cháo loãng bằng nước cơm cho hai đứa.
Cả làng nhìn ông với ánh mắt nửa thương, nửa hoài nghi:
“Đàn ông thì nuôi sao nổi hai đứa nhỏ?”
Nhưng từng năm trôi qua, An và Ngọc lớn lên ngoan ngoãn, học giỏi, lễ phép – là niềm tự hào duy nhất của ông Minh.

Dù nghèo, ông Minh luôn dạy con:
“Nghèo không phải là cái tội, nhưng dốt và hèn thì là tội với chính mình.”
Hai chị em từ bé đã phụ cha làm đồ thủ công, bán ở chợ huyện, rồi sau này thi đậu Đại học Kinh tế và Công nghệ Thông tin ở Sài Gòn.
Họ không chỉ học giỏi mà còn khởi nghiệp ngay từ năm hai đại học – làm ứng dụng giao hàng, rồi chuyển sang nền tảng thanh toán điện tử, mở rộng ra chuỗi thương mại công nghệ ở nông thôn.

4. Thành công rực rỡ:
30 năm sau, hai chị em An và Ngọc Minh là những nữ doanh nhân đứng đầu danh sách “Top 10 tỷ phú tự thân trẻ nhất Việt Nam”. Công ty của họ phủ sóng toàn quốc, với hàng nghìn nhân viên.
Trong ngày lễ vinh danh, khi báo chí và máy quay rực sáng, người ta thấy hai người phụ nữ thành đạt dắt tay một ông già gầy gò, tóc bạc trắng, mặc bộ vest cũ nhưng sạch sẽ.
An phát biểu:

“Người hùng của chúng tôi không phải nhà đầu tư, không phải giáo sư. Là một người thợ mộc già – cha tôi, người đã không rời bỏ hai đứa trẻ khi chẳng còn ai ở lại.”

Ngọc tiếp lời, nghẹn ngào:

“Cha dạy chúng tôi bài học lớn nhất: Không cần ai nâng đỡ, miễn là không ngừng bước tiếp.”

5. Kết:
Buổi tối hôm đó, trong căn biệt thự bên sông – nơi ông Minh từng chẻ củi kiếm cơm – ba cha con cùng ăn bữa cơm giản dị: canh rau muống, trứng chiên, và chén cơm trắng.
Ông Minh cười, mắt nhòa nước:

“Tụi con giỏi rồi. Giờ thì cha có thể yên tâm… nghỉ ngơi.”

Leave a comment

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *