Năm ấy, cô Hòa 38 tuổi. Là giáo viên tiểu học ở vùng quê nghèo ven sông, cô Hòa chưa lập gia đình. Người ta đồn thổi nhiều lý do, người nói cô kén chọn, người bảo cô từng bị phản bội nên chán chuyện hôn nhân. Nhưng ai từng biết cô đều hiểu: cô chọn cách sống dành cả trái tim cho học trò.
Năm đó lũ lớn, vợ chồng anh Thành – chị Lệ bị nước cuốn khi đi ghe qua sông. Họ để lại hai đứa con trai sinh đôi mới tròn 7 tuổi: Tí và Tèo. Còn quá nhỏ để hiểu nỗi mất mát, hai đứa bé ngồi thu lu bên quan tài cha mẹ, ánh mắt ngơ ngác như thể chờ ai đó tới dẫn đi.
Cô Hòa đứng trong đám tang, lặng người. Buổi chiều hôm ấy, cô đến gặp chính quyền xã và ngỏ ý nhận nuôi Tí và Tèo. Cô nói:
– Tôi không có gia đình, nhưng tôi có thể cho chúng một mái nhà.
Không ai phản đối. Cô giáo Hòa được tín nhiệm, yêu mến, và quan trọng nhất là có một trái tim bao dung hơn bất kỳ ai.
Từ hôm đó, căn nhà nhỏ lợp mái tôn giữa làng vang tiếng trẻ cười trở lại. Tí và Tèo gọi cô là “mẹ Hòa” một cách tự nhiên. Cô dạy chúng học, nấu ăn cho chúng, dắt chúng đi học, thậm chí dành dụm từng đồng tiền lương ít ỏi để lo cho chúng đến nơi đến chốn.
Cuộc sống không dễ dàng. Có lúc Tí bị bệnh nặng, phải đưa lên bệnh viện huyện. Cô phải bán đôi bông tai mẹ để lại để lo viện phí. Có năm Tèo thi rớt đại học, buồn bã định bỏ cuộc, chính cô là người ngồi bên suốt đêm, ôm lấy con, nhẹ nhàng nói:
– Mẹ không cần con giỏi hơn ai, chỉ cần con không bỏ cuộc.
Rồi Tí học ngành Y, Tèo học Kinh tế. Cả hai đứa đều cố gắng không phụ lòng mẹ. Những năm tháng đại học xa nhà, chúng thay nhau gửi về cho cô từng đồng học bổng nhỏ.
**
Năm 2024, trong một buổi lễ khai giảng ở ngôi trường nơi cô Hòa đã từng đứng lớp, cô bất ngờ được mời lên sân khấu. Ban giám hiệu nói có một “phần thưởng đặc biệt” dành cho cô.
Từ cánh gà, Tí – nay đã là bác sĩ tại một bệnh viện lớn, và Tèo – một doanh nhân thành đạt – bước ra. Mỗi người cầm một bó hoa, nước mắt rưng rưng.
Tí nghẹn ngào:
– Con và em hôm nay về đây không phải để tặng cô giáo Hòa một món quà. Mà là để tặng mẹ – người phụ nữ đã hy sinh cả tuổi trẻ, cả cuộc đời để nuôi dạy chúng con nên người.
Tèo tiếp lời:
– Mẹ ơi, con đã hoàn thành một điều mà mẹ từng mơ ước: con đã xây xong ngôi nhà mới cho mẹ, ngay cạnh ngôi trường xưa. Mẹ không còn phải ở trong căn nhà tôn dột mưa nữa. Và hôm nay, chúng con về đón mẹ lên thành phố, ở cùng với con cháu.
Cả sân trường vỡ òa. Cô Hòa bật khóc. Sau 22 năm, cô không còn đơn độc. Cô đã có một gia đình – dù không có một người chồng nào, nhưng có hai đứa con yêu thương cô như mẹ ruột.
Cái kết ngọt ngào ấy là phần thưởng xứng đáng cho một trái tim đã cho đi không điều kiện, và nhận lại trọn vẹn yêu thương.
Cô giáo không chồng nhận nuôi 2 cậu học trò mồ côi cả cha lần mẹ từ khi 7 tuổi…22 năm sau cái kết thật ngọt ngào!
