Tiếng còi xe inh ỏi phá tan sự tĩnh lặng của buổi sớm mai. Đoàn xe nhà trai mười mấy chiếc nối đuôi nhau, bụi đỏ mù mịt trên con đường quốc lộ hướng về phía Tây, nơi cô dâu tên Thuỷ đang đợi. Chặng đường 200km không phải là ngắn, nhưng ai nấy đều háo hức cho ngày trọng đại của cậu con trai trưởng – Hải.
Bên nhà gái, không khí cũng rộn ràng không kém. Thuỷ xinh đẹp trong chiếc áo dài đỏ thắm, hồi hộp chờ đợi giờ lành. Mâm cỗ đã được bày biện tươm tất từ sớm, đủ các món đặc sản của vùng quê nghèo. Bà Tư, mẹ Thuỷ, cứ thấp thỏm nhìn ra cổng, lo lắng không biết đường xá có khó khăn gì không.
Đến gần trưa, đoàn xe nhà trai mới tới. Ai nấy đều mệt mỏi sau chặng đường dài. Theo tục lệ, nhà gái ra đón tiếp niềm nở, mời nước, mời trầu. Thế nhưng, đáp lại sự nhiệt tình ấy là thái độ lạnh nhạt đến khó hiểu của nhà trai. Ông Ba, bố Hải, chỉ gật đầu cho có lệ, rồi nhanh chóng dẫn đầu đoàn người vào nhà
Đến giờ ăn trưa, nhà gái mời nhà trai vào mâm. Mâm cỗ đầy đặn, thơm ngon bốc khói. Thế nhưng, một cảnh tượng khó tin đã xảy ra. Ông Ba khoát tay, giọng lạnh lùng: “Chúng tôi đã ăn sáng no rồi. Cứ để mọi người bên nhà dùng thôi.”
Sự ngỡ ngàng lan tỏa khắp gian nhà. Bà Tư tái mặt, cố gắng giữ bình tĩnh: “Ơ hay ông Ba, đường xa xôi, chắc các cháu cũng đói bụng chứ. Mời cả nhà xơi cơm cho ấm bụng.”
Mẹ Hải, bà Năm, nhếch mép: “Nhà tôi quen ăn đúng giờ. Giờ này đã quá bữa rồi. Với lại, cỗ bàn ở đây… e là không hợp khẩu vị.”
Không khí trở nên căng thẳng tột độ. Những lời nói cay nghiệt như xát muối vào lòng nhà gái. Thuỷ đứng nép một bên, nước mắt chực trào. Cô không hiểu chuyện gì đang xảy ra. Chẳng phải trước đó hai bên gia đình đã rất vui vẻ, thân tình hay sao?
Suốt buổi làm lễ, nhà trai giữ thái độ hằn học, tìm mọi cớ để gây khó dễ. Từ chuyện sính lễ, giờ giấc, đến cả những chi tiết nhỏ nhặt nhất cũng bị họ soi mói, chỉ trích. Nhà gái cố gắng nhẫn nhịn, dĩ hòa vi quý, nhưng sự chịu đựng cũng có giới hạn.
Đến khi cô dâu chú rể ra mắt tổ tiên, một sự việc bất ngờ đã xảy ra. Khi Thuỷ vừa quỳ xuống trước bàn thờ, ông Ba bất ngờ lên tiếng, giọng đầy mỉa mai: “Cô dâu này… có vẻ không được khoẻ mạnh lắm nhỉ?”
Mọi ánh mắt đổ dồn về phía Thuỷ. Cô gầy rộc đi thấy rõ, khuôn mặt xanh xao. Bà Tư vội vàng đỡ con gái, lo lắng hỏi: “Con sao vậy Thuỷ?”
Thuỷ lắc đầu, cố gắng mỉm cười: “Con không sao mẹ.”
Nhưng rồi, một giọng nói khác vang lên, không phải của nhà trai. Đó là một người đàn ông trung niên, ăn mặc lịch sự, từ từ bước vào nhà. Ông ta nhìn thẳng vào mặt ông Ba, giọng nói đanh thép: “Ông nói con gái tôi không khoẻ mạnh? Vậy để tôi cho ông xem thế nào là khoẻ mạnh!”
Người đàn ông đó tiến lại gần Thuỷ, nhẹ nhàng đỡ cô đứng dậy. Rồi, trước sự ngỡ ngàng của tất cả mọi người, ông ta quay sang tuyên bố: “Tôi là Mạnh, bố ruột của Thuỷ. Suốt 20 năm qua, tôi phải sống xa con bé vì một số lý do riêng. Hôm nay, tôi trở về để đưa con gái tôi đi.”
Cả gian nhà chìm trong sự im lặng đến nghẹt thở. Hải đứng như trời trồng, không hiểu chuyện gì đang xảy ra. Ông Ba và bà Năm thì tái mét mặt mày.
Ông Mạnh tiếp tục, giọng đầy kiên quyết: “Tôi đã âm thầm theo dõi cuộc hôn nhân này. Tôi biết rõ những gì gia đình các người đã đối xử với con gái tôi. Các người nghĩ rằng gia cảnh nghèo khó thì có thể khinh thường, chèn ép người khác sao? Các người đã lầm rồi!”
Rồi ông Mạnh quay sang Thuỷ, ánh mắt đầy yêu thương: “Con gái, con có muốn đi với ba không? Ba sẽ bù đắp tất cả những thiệt thòi mà con đã phải chịu.”
Nước mắt Thuỷ giàn giụa. Cô nhìn mẹ, rồi nhìn sang Hải, người chồng mà cô đã từng yêu thương. Cuối cùng, cô gật đầu, nắm chặt tay bố.
“Chúng ta đi thôi ba.”
Hai cha con Thuỷ bước ra khỏi căn nhà, để lại phía sau một đám cưới tan hoang và những con người đang chết lặng vì bất ngờ. Hóa ra, sự lạnh nhạt, hách dịch của nhà trai không chỉ đơn thuần là sự khinh miệt. Đó còn là một “phép thử” tàn nhẫn mà họ dành cho cô dâu và gia đình cô, không ngờ lại dẫn đến một cái kết hoàn toàn nằm ngoài dự đoán. Họ không ngờ rằng, phía sau cô dâu hiền lành, có một người cha quyền lực đang âm thầm dõi theo, sẵn sàng bảo vệ con gái mình đến cùng.