Người cha 70 tuổi bị con trai đuổi khỏi nhà giữa đêm, 3 ngày sau ông trở lại khiến cả xóm…không nói nên lời ….
Ông Phúc đã 70 tuổi, cái tuổi mà đáng ra ông phải được an hưởng tuổi già, quây quần bên con cháu. Nhưng đời không như mơ. Người con trai duy nhất của ông – Nam – sau khi có gia đình riêng, ngày càng thay đổi. Từ một đứa trẻ ngoan ngoãn, Nam trở thành một kẻ thực dụng, coi trọng đồng tiền hơn tình thân.
Tối hôm đó, bữa cơm diễn ra như mọi ngày. Ông Phúc tuy già yếu nhưng vẫn cố giúp con trai dọn dẹp. Trong lúc bê bát cơm ra bàn, tay ông run run, lỡ làm rơi vỡ một chiếc bát sứ.
“Choang!”
Tiếng bát vỡ lanh lảnh vang lên giữa căn nhà lạnh lẽo. Nam ngồi trên ghế, nhíu mày, giọng đầy khó chịu:
– Bố già rồi, vụng về như vậy chỉ làm phiền con thôi!
Ông Phúc cúi đầu, lặng lẽ nhặt những mảnh sứ vỡ dưới nền nhà. Nhưng Nam không để yên. Cơn bực tức trong anh ta bùng lên:
– Từ mai bố đi đi! Ở đây chỉ thêm vướng víu!
Cả căn nhà im bặt. Vợ Nam – vốn dĩ cũng chẳng ưa gì ông Phúc – quay sang nhìn chồng, rồi quay lưng bỏ vào phòng như thể chuyện này không liên quan đến cô ta.
Ông Phúc ngước lên nhìn con trai, ánh mắt già nua đầy tổn thương. Ông không cãi lại, chỉ lặng lẽ bước về phòng, gói ghém vài bộ quần áo cũ rồi rời đi trong đêm tối.
Ngoài trời, gió rét cắt da cắt thịt. Ông đi, không biết đi đâu, cũng chẳng ai quan tâm.
Cả xóm xôn xao khi biết tin ông Phúc bị đuổi ra khỏi nhà. Bà Tám hàng xóm chậc lưỡi:
– Tội nghiệp ông ấy, bao nhiêu năm nuôi con, đến cuối đời lại bị chính con trai ruột hắt hủi!
– Đúng là bạc như vôi! – Ông Minh thở dài.
Nhưng dù ai nói gì đi nữa, Nam vẫn thản nhiên sống trong căn nhà rộng rãi, chẳng mảy may lo lắng đến việc cha mình đang ở đâu, sống chết thế nào.
Ba ngày trôi qua. Một cơn mưa lớn bất chợt kéo đến. Người ta bắt đầu lo lắng cho ông Phúc. Không ai thấy ông đâu. Phải chăng ông đã gặp chuyện gì không may?
Đến chiều ngày thứ ba, khi cơn mưa vừa dứt, một chiếc xe hơi sang trọng bất ngờ đậu trước cổng nhà Nam. Từ trong xe, ông Phúc bước ra, nhưng lần này, ông không đi một mình…
Đi bên cạnh ông Phúc là một người đàn ông trung niên, ăn mặc lịch sự, tay xách một chiếc cặp tài liệu. Cả xóm tò mò tụ tập lại.
Nam mở cửa, vừa thấy cha, anh ta bực tức:
– Bố còn quay về làm gì?
Trước khi ông Phúc kịp trả lời, người đàn ông kia lên tiếng:
– Cậu Nam phải không? Tôi là luật sư của ông Phúc. Chúng tôi có chuyện quan trọng cần bàn.
Nam sững sờ. Luật sư? Chuyện quan trọng?
Ông Phúc nhìn con trai, ánh mắt không còn buồn bã như ba ngày trước, mà là sự điềm tĩnh đến đáng sợ. Ông chậm rãi nói:
– Ba ngày qua, bố không lang thang như con nghĩ. Bố về quê, gặp lại một người bạn cũ, cũng là luật sư riêng của bố… và bố phát hiện ra một điều rất thú vị.
Nam cau mày, còn bà con hàng xóm thì tò mò lắng nghe.
– Bố còn một mảnh đất lớn ở trung tâm thành phố, mà trước đây bố chưa từng kể. Giá trị hiện tại của nó hơn 50 tỷ đồng.
Cả khu phố ồ lên kinh ngạc. Nam tái mặt, không tin vào tai mình.
Luật sư đưa ra một xấp giấy tờ:
– Đây là giấy tờ sở hữu đất và di chúc mới mà ông Phúc vừa ký sáng nay. Ông ấy quyết định sẽ không để lại bất cứ thứ gì cho cậu nữa.
Nam đứng như trời trồng.
– Bố… bố nói gì vậy?
Ông Phúc nhìn con trai mình, giọng chậm rãi nhưng đầy kiên quyết:
– Trước đây, bố định để lại tất cả cho con, nhưng sau khi con đuổi bố ra khỏi nhà giữa đêm, bố đã nghĩ lại.
Nam lắp bắp:
– Bố… con sai rồi! Con biết lỗi rồi! Bố đừng làm vậy…
Nhưng ông Phúc chỉ lắc đầu.
– Tất cả tài sản của bố sẽ được quyên góp cho trại trẻ mồ côi. Ít ra, những đứa trẻ không có cha mẹ, nhưng chúng biết yêu thương và trân trọng người đã nuôi dưỡng chúng.
Bà con hàng xóm nhìn nhau, không ai nói nên lời.
Sau khi hoàn tất giấy tờ, ông Phúc không quay về căn nhà cũ nữa. Ông chuyển đến sống tại một viện dưỡng lão tốt nhất trong thành phố, nơi có những người bạn già cùng chia sẻ niềm vui tuổi xế chiều.
Nam thì khác. Không còn quyền thừa kế, không còn tiền bạc, anh ta sống trong sự hối hận giày vò. Người vợ của Nam – vốn chỉ ở bên anh ta vì vật chất – cũng nhanh chóng thu dọn đồ đạc rời đi.
Căn nhà rộng lớn bỗng trở nên lạnh lẽo đến đáng sợ.
Mỗi khi nhìn thấy chiếc ghế trống nơi cha mình từng ngồi, Nam lại cảm thấy tim mình thắt lại. Nhưng tất cả đã quá muộn. Có những sai lầm có thể sửa chữa, nhưng cũng có những sai lầm sẽ khiến con người ta hối hận cả đời.