“Nhà em nghèo rớt mồng tơi thế này, anh chỉ đón dâu được ban đêm thôi cho đỡ xấu hổ”

Vinh vừa dứt lời thì ngay lập tức nhận ngay cái tát cháy má của Hoa. Hoa không ngờ Vinh lại có thể thốt ra những lời coi khinh nhà mình đến như vậy

Hoa vừa dứt lời thì Vinh cũng vùng vằng đi luôn. Hoa chẳng nuối tiếc. (Ảnh minh họa)

Sinh ra và lớn lên trong một gia đình nông dân ở vùng đồng chiêm trũng nghèo khó, t.uổi thơ của Hoa lớn lên gắn liền với đồng ruộng. Lam lũ, vất vả là như thế nhưng Hoa càng lớn lại càng xinh đẹp. Nước da con gái ngấm cái nắng, cái gió, cái mưa không đen giòn mà lại trắng hồng, mịn màng. Khuôn mặt thanh tú, ưa nhìn. Hoa lại ngoan ngoãn, hiền thảo, hay giúp đỡ mọi người nên trong làng ai cũng quý mến. Mọi người nhìn Hoa, nói rằng Hoa tốt như vậy, nhất định sau này sẽ được hưởng hạnh phúc thật nhiều. Hoa cũng chỉ mong mình được hạnh phúc như mọi người xung quanh là đủ lắm rồi.

Gia đình ở quê không có điều kiện nên Hoa chỉ học hết cấp 3 là ở nhà giúp bố mẹ chuyện đồng áng, chăm các em. Khổ nỗi, ở quê, hết mùa là hết việc nên những lúc nhàn rỗi, Hoa lại không muốn ngồi yên. Vì thế, Hoa đã xin phép bố mẹ cho Hoa lên thành phố tìm việc làm cùng mấy chị em trong làng. Đợi có ít vốn, Hoa sẽ học lấy nghề may rồi về làng mở một cửa hàng nho nhỏ. Quyết định này của Hoa được bố mẹ và các em ủng hộ nhiệt tình. Mọi người nói Hoa cứ yên tâm đi làm, giữ gìn sức khỏe, việc ở nhà mọi người sẽ cố gắng sắp xếp. Hoa ra đi mang theo không chỉ ước mơ của mình mà còn có cả sự kì vọng của mọi người nữa.

Nhưng dần dà, sự chân thành, những hành động lãng mạn của Vinh đã khiến cho Hoa cảm động. (Ảnh minh họa)

Chốn thành phố xa hoa, Hoa lại có ngoại hình khá nên nhanh chóng xin được vị trí đứng chào đón khách ở một nhà hàng ăn uống. Thu nhập cũng khá ổn, so với việc đồng áng ở quê thì nó quá nhẹ nhàng với Hoa. Hoa luôn tự ý thức kiếm được t.iền thì phải tiết kiệm, còn phải vừa gửi về nhà, vừa lo cho tương lai. Tất nhiên chốn thành thị này cũng lắm cạm bẫy và Hoa cũng ý thức được luôn cả chuyện tự bảo vệ mình. Hoa cần t.iền thật những những chuyện làm tổn hại đến lòng tự trọng thì có c.hết Hoa cũng không bao giờ làm. Có lẽ một sự nghị lực, kiên cường cùng ngoại hình nổi bật của Hoa đã thu hút Vinh, chàng giám đốc trẻ hay tới nhà hàng Hoa làm việc để tiếp khách.

Thời gian đầu, Hoa biết Vinh có ý với mình nên luôn né tránh. Nhưng dần dà, sự chân thành, những hành động lãng mạn của Vinh đã khiến cho Hoa cảm động. Tình yêu đã nảy sinh nhanh chóng giữa cả hai người. Và Hoa vẫn luôn nhớ, có yêu, có thương cũng không bao giờ để có chuyện đi quá giới hạn. Hoa nghĩ, đó cũng là cách đơn giản nhất để Hoa bảo vệ hạnh phúc cho mình.

Yêu nhau được hơn 1 năm thì Vinh ngỏ lời cầu hôn với Hoa. Thời gian qua, tất cả những chuyện Vinh làm cho Hoa, Hoa nghĩ, một người như Vinh cũng rất đáng để lấy làm chồng. Nhưng…

Chuyện gia đình mình không được khá giả lắm, Hoa cũng đã tâm sự chân thành với Vinh. Vinh nghe xong chỉ búng mũi Hoa cười:

– Anh yêu em thì tất nhiên cũng yêu tất cả những gì thuộc về gia đình em rồi.

Hoa nghe lời ấy của Vinh thì cảm động lắm liền ngỏ ý đưa Vinh về nhà mình chơi, gọi là ra mắt bố mẹ luôn, tất nhiên, Vinh đồng ý. Trên đường đưa Vinh về nhà, Hoa tự hào về Vinh nhiều lắm. Thế mà…

Bố mẹ Hoa khen Vinh hết lời. Thái độ của Vinh ngày hôm đó cũng rất đáng khen. Vậy mà tới tối, Vinh lại kéo tay Hoa ra sau nhà, thì thầm:

– Anh không nghĩ là nhà em lại nghèo đến mức này đâu ấy! Nghèo gì mà không có nổi lấy cái tủ lạnh. Một cái ti vi tử tế cũng không có mà xem.

Hoa thay vì ngượng ngùng lại thấy tái mặt. Và rồi…

– Nhà em nghèo rớt mồng tơi thế này, anh chỉ đón dâu được ban đêm thôi cho đỡ xấu hổ thôi!

Vinh vừa dứt lời thì ngay lập tức nhận ngay cái tát cháy má của Hoa. Hoa không ngờ Vinh lại có thể thốt ra những lời coi khinh nhà mình đến như vậy. C.oi t.hường Hoa đã không được, Vinh còn c.oi t.hường cả gia đình mà Hoa luôn yêu thương, trân trọng nữa.

– Anh ra khỏi nhà tôi ngay đi. Chúng ta chia tay? – Hoa gằn giọng

– Anh nói không đúng hay sao mà em còn đòi chia tay này nọ. Không vì em, còn lâu anh mới về cái nơi khỉ ho còn gáy này, bẩn khiếp. – Vinh ấp úng

– Tôi không muốn gặp lại anh nữa, anh đi ngay cho, đừng để tôi phải đuổi.

Hoa vừa dứt lời thì Vinh cũng vùng vằng đi luôn. Hoa chẳng nuối tiếc. Tiếc nuối làm gì một kẻ nói yêu mình nhưng lại k.hinh t.hường bố mẹ, gia đình mình như thế. Và Hoa nhất định phải cố gắng nhiều hơn để làm gia đình mình thoát khỏi sự nghèo khó này mới cam tâm. Chỉ có điều, tình yêu đầu đời của Hoa, không ngờ nó lại cay đắng đến vậy.

Theo blogtamsu

https://vietgiaitri.com/nha-em-ngheo-rot-mong-toi-the-nay-anh-chi-don-dau-duoc-ban-dem-thoi-cho-do-xau-ho-20161004i2628324/

Leave a comment

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *