Vợ chồng tôi đều xuất phát là người làm nông nên từ nhỏ đã có cuộc sống rất cơ cực, vất vả. 30 năm trước, lúc đi làm buổi sáng sớm, vợ tôi nghe tiếng trẻ con khóc ở bờ ruộng nên đến xem thử. Thấy một đứa bé mới chỉ hơn 2 tháng tuổi nằm khóc trong cái thúng, trên người chỉ có cái chăn nhỏ đã cũ cùng hộp sữa khiến chúng tôi nhìn mà rơi nước mắt.
Lúc đó, chúng tôi đã có 2 con, con trai lớn 3 tuổi và con gái nhỏ được 9 tháng tuổi. Vợ chồng tôi nhìn nhau và quyết định nhận đứa nhỏ về nuôi, dù rau cháo cũng ráng nuôi con thành người.
Nuôi 3 con cùng lúc, công việc lại không ổn định nên kinh tế trong nhà tôi luôn khó khăn. Có hôm, vợ chồng tôi chỉ ăn cháo loãng với khoai luộc, còn ít gạo để dành nấu cơm cho 3 đứa con ăn. Trời thương, 3 đứa trẻ lớn lên ngoan ngoãn, hòa thuận. Chúng luôn yêu thương nhau, yêu thương cha mẹ và đỡ đần chúng tôi việc nhà cửa.
Khi con trai út (cũng là con nuôi của chúng tôi) đã tốt nghiệp đại học, tôi quyết định nói rõ về thân thế của con. Chúng tôi không muốn giấu giếm con, lỡ đâu một ngày cha mẹ ruột con tìm đến, tôi cũng không bị khó xử.
Con sốc lắm nhưng vợ tôi nắm tay, bảo rằng dù con không phải là con ruột thì ba mẹ vẫn thương con, đối xử với con công bằng như 2 anh chị còn lại. Chúng tôi chưa bao giờ xem con là con nuôi cả, nhưng sự thật là sự thật và chúng tôi vẫn phải cho con biết về thân thế của mình. Con hiểu được nỗi lòng của cha mẹ nên ôm lấy chúng tôi mà cảm ơn.
Hiện giờ, 3 đứa con tôi đều đã thành đạt. Con trai lớn làm phó giám đốc công ty, có nhà riêng, có xe ô tô. Con gái thứ 2 thì làm giảng viên đại học, lấy chồng khá giả, cuộc sống sung sướng. Con trai thứ 3 thì mở tiệm sửa xe ô tô, công việc cũng ổn định và đang sống cùng vợ chồng tôi. Hàng xóm đều nói vợ chồng tôi đã đến lúc hưởng phúc khi không phải lo lắng điều gì; nhà cửa, đồ đạc, tiền bạc, chúng tôi không thiếu gì nữa cả.
Gần đây, vợ chồng tôi mới bán được mảnh đất hơn 30 tỷ đồng. Chúng tôi cũng đã bàn bạc việc phân chia tài sản cho các con. Hôm chủ nhật, tôi gọi các con về họp gia đình.
Tôi mãn nguyện vì cuộc đời tuy vất vả nhưng được bù đắp bằng những đứa con ngoan ngoan, hiếu thuận, ảnh: dSD
Tôi dự định chia đều cho các con, mỗi đứa 7 tỷ, số tiền còn lại thì vợ chồng tôi để dành dưỡng già. Nhưng điều chúng tôi không ngờ tới là không đứa nào chịu nhận hết. 2 con ruột của tôi đều nói mình đã có cuộc sống ổn định rồi, số tiền đó cứ để cho em út nhận, bởi vợ chồng tôi sống với em út. Sau này chúng tôi đau bệnh, em út cũng là người chăm sóc nhiều nhất, rồi còn cúng kính tổ tiên, ông bà nữa.
Con nuôi ngỡ ngàng nhìn anh chị rồi cũng quyết liệt không chịu nhận tài sản. Con nói đã mang ơn vợ chồng tôi cả đời thì việc chăm sóc, phụng dưỡng chúng tôi là điều nên làm, con sẽ không nhận đồng tiền nào cả.
Thấy các con đoàn kết, thương yêu nhau, không tranh giành tài sản tôi rất mừng. Nhiều người khi biết câu chuyện này bảo gia đình tôi có phúc. Tôi cũng vui lắm.
Vậy nhưng, một bài toán mới lại đặt ra là nếu các con không nhận, thì số tiền đó tôi nên làm gì bây giờ, chả lẽ sau khi bán đất lại mang hết tiền đi gửi tiết kiệm thì uổng quá vì lờ lãi chẳng được bao nhiêu.
Vợ chồng tôi vốn là những người xuất thân nghèo khó nên có được tài sản lớn như vậy tôi rất trân trọng, muốn tận dụng nó cho những việc có ích chứ không để lãng phí. Giờ các con không chịu nhận để lấy tiền làm ăn, tôi giữ 3 tỷ trong tay cũng suốt ngày trong tình trạng lo nơm nớp vì sợ mất, sợ được.
Hôm qua, có người em họ sang nhà chơi và ngỏ ý muốn vay tôi số tiền để để làm ăn. Người em này biết chuyện tôi chia thừa kế cho các con nhưng không đứa nào nhận nên muốn tận dụng số tiền đó trong thời gian rảnh rỗi để dùng. Em hứa sẽ trả đủ trong vòng 2 năm và mỗi tháng sẽ gửi cho vợ chồng tôi 8 triệu, coi như là tiền lãi để tiêu vặt hàng tháng.
Tự nhiên, tôi bị rơi vào thế khó vì có tiền không cho em vay thì mang tiếng là keo kiệt không có tình nghĩa. Nhưng nếu cho em vay thì tôi nói thật trong thâm tâm vẫn cảm thấy không yên tâm vì vợ chồng tôi có tuổi rồi, số tiền lại quá lớn, sau này nhỡ có vấn đề gì dẫn đến tranh chấp thì vô cùng phiền phức mà lại gây ảnh hưởng tới các con nữa.
Vợ chồng tôi nhiều lần bàn bạc định dùng số tiền này vào việc đầu tư, vừa là để số tiền phát huy tác dụng, vừa là có cớ để từ chối lời vay mượn từ những người xung quanh. Nhưng 2 vợ chồng nghĩ mãi vẫn chẳng biết nên đầu tư vào cái gì cho tốt. Vậy là cho đến giờ tôi vẫn ăn không ngon, ngủ không yên vì giữ số tiền lớn này!