“Bé Bôm bị khó thở suốt 8 năm đầu đời, nằm không thở được, bế cũng không thở được” – Quốc Tuấn chia sẻ.
Mới đây, tại chương trình Bước ngoặt cuộc đời, diễn viên Quốc Tuấn đã chia sẻ về lúc buồn nhất cuộc đời mình.
Số tôi khổ khiếp lắm, nhiều lúc khổ dã man luôn
Năm nay tôi đã 62 tuổi rồi nhưng được cái sống lành mạnh, tập luyện thể thao nên vẫn trẻ trung. Từ bé tôi đã tập luyện thể thao rồi, tập rất ghê. Tôi tập xà, tập tạ, chơi các môn thể thao. Tôi là người rất thích vận động. Từ năm mười mấy tuổi tôi đã tập tành các kiểu.
Quốc Tuấn
Thời bao cấp khổ lắm, bố mẹ tôi đẻ tới 5 đứa con, đâu có thời gian quan tâm tới con cái nhiều. Nếu hồi ấy mà được ăn uống đầy đủ như bây giờ thì tôi phải cao lắm.
Ngày đó, tôi tập xong chỉ uống nước lọc. Mỗi lần tôi tập là cả tiếng rưỡi, thích tập lắm. Bởi vậy nên đến giờ tôi vẫn trẻ.
Ngoài tập luyện, tôi phải suy nghĩ tích cực mới trẻ lâu được. Đừng chìm đắm vào những chuyện buồn nhiều quá. Tôi đã có quá nhiều nỗi buồn rồi mà cứ chìm đắm vào nó thì tụt hết năng lượng.
Tôi phải biết tự đứng dậy đi làm việc khác hoặc tập luyện như điên. Số tôi khổ khiếp lắm, nhiều lúc khổ dã man luôn. Nhưng tôi cứ nghĩ, nếu mình cứ như thế này thì chết.
Lúc đó, tôi cứ ra ngồi cà phê một mình. Tôi không muốn gặp bất cứ ai vì sợ sẽ truyền năng lượng tiêu cực cho mọi người.
Khoảnh khắc tôi buồn nhất cuộc đời là lúc sinh bé Bôm
Khoảnh khắc tôi buồn nhất cuộc đời là lúc sinh bé Bôm, đúng nghĩa chết đứng luôn.
Lúc vợ tôi mang thai bé Bôm cũng siêu âm đến 7 lần, cả siêu âm 3 chiều lẫn siêu âm 4 chiều nhưng không phát hiện ra. Trong hình siêu âm, bé Bôm rất đẹp, mũi cao vút lên, trông như Tây.
Tôi đưa hình siêu âm cho bạn bè xem, mọi người còn bảo phải xem lại ADN xem phải con mình không vì đẹp hơn tôi. Tôi nhìn hình siêu âm mà sung sướng đến tột độ.
Năm sinh bé Bôm tôi đã 42 tuổi rồi. Tôi sinh con muộn vì lấy vợ muộn, 40 tuổi mới lấy vợ. Nhà tôi có 5 chị em thì mỗi mình tôi là con trai nên rất sướng. Trước khi lấy vợ, tôi sướng vô cùng, được chiều chuộng, không phải làm gì.
Khi Bôm sinh ra, tôi như tụt xuống hố. Tôi đứng ngoài phòng sinh thấy các bác sĩ nhìn nhau hội ý rồi đưa con ra cho tôi.
Nhưng tôi chỉ rơi vào tuyệt vọng trong một khoảnh khắc rồi tự thoát ra ngay. Tâm thức tôi tự đưa tôi thoát khỏi tuyệt vọng đó.
Các bác sĩ lúc đó cũng không biết con tôi bị bệnh gì, không giải thích được. Sau này tôi mới biết bé Bôm từ lúc trong bụng mẹ đã bị một cái sụn chặn hết đường oxy lên não.
Bé Bôm bị khó thở suốt 8 năm đầu đời, nằm không thở được, bế cũng không thở được.