Ăn xong, em không thèm dọn dẹp, rửa bát gì cả mà dắt con lên tầng hai đi ngủ chưa. Nhà chồng không ai dám nói em câu nào. Chiều dậy, lúc đó khách khứa cũng về hết, mẹ chồng mới rón rén gọi em ra nói chuyện.
Chuyện của em xảy ra cách đây mấy năm rồi, trước khi bệnh dịch bùng phát trở lại. Nên lúc đó nhà chồng em vẫn tổ chức đám giỗ cụ, mời anh em họ hàng đôi bên và những người bạn thân thiết nhất, tổng cộng cũng khoảng 10 mâm cỗ.
Vợ chồng em thì ra ở riêng rồi, vậy nhưng mỗi khi nhà chồng có cỗ bàn hay tiệc tùng gì thì bà đều gọi vợ chồng em về. Chồng em về ăn nhậu còn em về để nấu nướng, dọn dẹp. Hiện tại ông bà đang sống cùng cậu út vẫn chưa lấy vợ, mỗi mình em là con dâu, thành ra được giao trọng trách gánh vác tất cả.
Đám giỗ những năm trước em luôn cố gắng làm tươm tất nhất có thể, bởi vì nghĩ cho chồng và cũng nghĩ đó là trách nhiệm của mình. Năm nay, sáng hôm nhà chồng có giỗ, 10 giờ sáng em mới đủng đỉnh đưa con đến. Tất nhiên là suốt từ sáng sớm mẹ chồng đã réo inh ỏi, trong điện thoại chắc phải có đến cả trăm cuộc gọi nhỡ và tin nhắn giục giã, mắng mỏ nhưng em đều mặc kệ.
Đám giỗ những năm trước em luôn cố gắng làm tươm tất nhất có thể. (Ảnh minh họa)
Em vừa ló mặt đến, bao ức chế và phẫn nộ mẹ chồng trút ngay lên em, bà tuôn một tràng chửi mắng sa sả. Sau đó còn đuổi thẳng cổ em không cho cho ở lại nữa. Bà bảo không có ngữ con dâu lười biếng, hỗn láo và chỉ giỏi trốn tránh nghĩa vụ như em.
Em bình tĩnh nghe xong, sau đó chậm rãi buông một câu khiến mẹ chồng và tất cả những người có mặt ở đó phải nghẹn lời:
– Chồng con, bây giờ con còn chẳng cần, nữa là mẹ chồng! Mẹ tuổi thì con đi!
Em vừa định quay người rời khỏi thì chồng ở đâu chạy ra kéo mẹ con em lại. Anh ta quay sang nói nhỏ với mẹ gì đó, bà tái mặt giuc hai mẹ con nhanh chóng vào ăn cơm.
Ăn xong, em không thèm dọn dẹp, rửa bát gì cả mà dắt con lên tầng hai đi ngủ chưa. Nhà chồng không ai dám nói em câu nào. Chiều dậy, lúc đó khách khứa cũng về hết, mẹ chồng mới rón rén gọi em ra nói chuyện.
– Mẹ biết nó sai rồi nhưng nó cũng đã biết lỗi, thôi thì nghĩ cho con cái và công sức mà hai đứa đã vun đắp, con bỏ qua cho nó một lần nhé… Nếu có lần sau mẹ sẽ tùy con quyết định…
Lý do không có gì khác ngoài việc tối hôm trước em vừa đi đánh ghen chồng xong. Tối, chồng em bảo không ăn cơm nhà. Sau một thời gian im lặng theo dõi thì em biết anh ta đến nhà cô đồng nghiệp ăn cơm, chứ không hề tăng ca gì cả.
Tìm đến tận nơi, thấy cửa khóa trong, em đập cửa một lúc thì hai người đó mới xuất hiện trong tình trạng tóc tai rối bời, áo quần lộn xộn. Họ thề thốt không có chuyện gì xảy ra cả nhưng như thế cũng đủ nói lên tất cả rồi.
Mấy tháng qua, mẹ chồng hễ nhìn thấy em là ngọt ngào lấy lòng, không dám nói em nặng lời một câu. (Ảnh minh họa)
Cả đêm đó chồng em lạy lục xin tha, bảo rằng cô ả kia thấy anh điều kiện tốt nên sán vào dâng hiến mời gọi, còn anh vì yếu lòng mà không làm chủ được bản thân. Hôm sau, anh ta không dám gọi em dậy sớm mà chủ động một mình về bên nhà bố mẹ. Chắc xấu hổ và nhục nhã quá không dám khai thật với ông bà, chỉ bảo em bận việc chưa sang được.
Mấy tháng qua, mẹ chồng hễ nhìn thấy em là ngọt ngào lấy lòng, không dám nói em nặng lời một câu chứ đừng bảo là mắng chửi hay hạch sách. Tuần nào bà cũng gọi vợ chồng em về ăn uống, bà đi chợ nấu nướng tất cả, em mà bén mảng vào bếp là lập tức bị đuổi ra.
Nói chung bình thường mẹ chồng em ghê gớm thật nhưng lần này thì bà cũng hiểu biết chứ không bênh con trai mù quáng như một số bà mẹ chồng khác. Bà cũng mong chúng em được hạnh phúc, gia đình tròn vẹn chứ không phải mặc kệ chẳng quan tâm. Thời gian qua em cũng hành chồng tới bến, còn anh ta tìm đủ mọi cách để chuộc lỗi. Các chị bảo em đã tha thứ cho chồng được chưa, hay phải trừng trị anh ta thêm một thời gian nữa để nhớ bài học này mà sợ không dám tái phạm.